Vô Tiên

Chương 540: Mỗi bước đều khó khăn (1)




Ở chỗ bến tàu và chợ Bắc Tế đảo, Túc Xa hoành hành đã lâu, bắt nạt người bên ngoài tới là chuyện như cơm bữa.

- Ngươi mau bồi thường cho gia gia thì gia gia sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu không...

Không đợi Túc Xa nói xong, Diêu Tử đã tới gần đối phương, hừ lạnh một tiếng:

- Nếu không thì thế nào?

Nếu như nói đệ tử trong Thiên Long phái có tính tình hung bạo thì phải tính tới Diêu Tử, người giang hồ bình thường không thể so sánh được với sát khí trên người hắn. Cuối cùng, khí thế của hắn cũng dọa cho Túc Xa sợ tới mức lui về phía sau một bước.

Nhìn người trước mắt to khỏe hơn mình, Túc Xa xấu hổ lại âm thầm nảy ra ý định ác độc, ngươi không đưa quà xin lỗi ta, ta lại đánh cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Hắn ta nhịn không được giơ tay tát về phía Diêu Tử cách đó không đầy hai thước...

Diêu Tử sao có thể đứng yên cho hắn ta đánh tới được. Nếu ngươi ra tay trước, vậy đừng trách ta không khách sáo. Hắn quay đầu đi, thò tay nắm lấy cổ tay Túc Xa và kéo hắn ta vào trong lòng, khuỷu tay tiện thể đập xuống.

Túc Xa không kịp né tránh, bị một khuỷu tay nện ở trên mặt liền hét thảm một tiếng. Diêu Tử thả tay lại đạp mạnh ra ngoài.

Khi chiến đấu ở gần người, Túc Xa làm sao có thể là đối thủ của Diêu Tử được. Cho dù đối phương đá có phần nương tay, hắn ta cũng bị đạp một bay xa hơn một trượng.

Trong đại sảnh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, các khách trong quán không kịp né tránh, bị Túc Xa đập ngã vào bàn, làm đổ chén đĩa trên bàn:

Túc Xa được bằng hữu nâng dậy, trên gương mặt đã đầy máu tươi, chật vật không chịu nổi. Hắn ta lảo đảo đứng lên, tức giận thở hổn hển kêu lên:

- Ngăn cản người kia lại cho ta, ta muốn để ca ca ta lột da hắn, rút gân của hắn!

Trong đại sảnh đã hoàn toàn hỗn loạn nhưng Quý Thang vẫn không ngăn cản Diêu Tử ra tay. Khi thấy lớn chuyện, hắn mới bảo mấy sư đệ rời đi.

Nhưng bọn họ mới vừa đi ra khỏi tửu lâu, lại nghe phía sau có tiếng gió truyền đến. Nghe gió có thể phân biệt vị trí, biết có người đánh lén, bốn người sư huynh đệ có võ công không tầm thường vội vàng tránh sang hai bên, đúng là có mấy chiếc ghế đập ra. Sau đó có bốn, năm người chạy đến, trong tay còn cầm dao găm, phía sau là Túc Xa đang kêu gào không ngừng.

- Đánh ta còn muốn chạy à? Chặn chúng lại, đánh chết cho ta!

Túc Xa ôm mặt kêu.

Trước cửa tửu lâu, bốn sư huynh đệ bị mấy tên lưu manh cầm dao vây quanh. Động tĩnh lớn như vậy làm càng lúc có càng nhiều người tới xem, cũng có đệ tử của Thiên Long phái nghe tiếng chạy tới.

Mấy sư huynh đệ vừa nhìn thấy vậy liền biết xong rồi, xem tình hình thế này thì không tránh được sẽ bị Mạnh trưởng lão khiển trách. Bọn họ trao đổi ánh mắt, một là không làm, hai là không dừng, thoát thân là quan trọng hơn.

Trước cửa tửu lâu, dựa vào ánh sáng từ chiếc đèn lồng, Túc Xa nhìn thấy tay mình đầy máu, cảm thấy ngực cũng rất đau. Thấy mình bị thiệt lớn, nhất định không thể bỏ qua cho mấy thằng nhãi từ nơi khác tới được. Hắn phun ra máu đen, ác độc kêu lên:

- Tất cả còn ngây người ra đấy làm gì, đánh cho ta!

Mấy tên lưu manh thấy bốn người đối phương mặt không đổi sắc, vừa rồi Diêu Tử ra tay lại gọn gàng như vậy, mặc dù bọn họ xông tới nhưng trong lòng sợ hãi không dám ra tay. Nhưng ngại Túc Xa nên mỗi người nghĩ thầm, người ta có một ca ca lợi hại, ta còn sợ gì nữa! Lên đi chứ!

Đám tên lưu manh vung vẩy con dao trong tay, phô trương thanh thế nhào tới.

Bốn sư huynh đệ đứng chung một chỗ, nhìn lưu manh từ xung quanh xông tới với con dao trên tay léo lên ánh sáng sắc bén, không ai hoảng hốt lo sợ, mà nhìn về phía một người trong đó với ánh mắt mong chờ.

- Sau khi ra tay thì lập tức rời đi!

Mắt hổ của Quý Thang lóe lên, khẽ phân phó một câu. Các sư đệ vẫn luôn nhìn hắn, sau khi nghe hắn nói vậy thì trong lòng ăn ý, cùng tươi cười.

Bốn bóng người lại xông tới đón đám người cầm dao găm lên, không đợi có người hiểu được đã nghe liên tiếp có tiếng “Ôi”, “bịch bịch” vang lên. Đám lưu manh vừa rồi còn mạnh miệng, lúc này đã ngã xuống đất, kêu rên không ngừng.

Ra tay đánh bại đối thủ xong, bốn người Quý Thang không quay về nơi ở mà lao thẳng ra ngoài khách sạn, đảo mắt liền biến mất ở trong bóng đêm.

- Mẹ nó, bọn chúng lại chạy như vậy sao!

Lúc này Túc Xa mới hiểu ra bốn người bên ngoài này chính là cao thủ trong giang hồ! Hắn ta cúi người đi tới, tức giận thở hổn hển kêu:

- Má nó! Tất cả đều đứng lên cho ta, đi tới bến tàu điều tra cho ta xem thử lai lịch của bọn chúng thế nào.

Trước tửu lâu có không ít người vây xem không ít, có lẽ cảm thấy mất hết mặt mũi, Túc Xa buồn bực xấu hổ xoay người lại, trên gương mặt đầy máu đen, vẻ mặt dữ tợn. Hắn miệng hùm gan sứa quát:

- Mẹ nó, tất cả còn nhìn cái gì? Ta quyết không thể bỏ qua chuyện này. Hừ! Ở trên Bắc Tế đảo, người dám đánh ta thì chỉ có một con đường chết.

Trong đám người xung quanh thậm chí không có một người nào dám lên tiếng trả lời, tất cả đều lùi về phía sau. Điều này làm cho Túc Xa thoải mái hơn một chút. Ánh mắt hắn cta càng thêm hung ác, quét mắt nhìn một lượt, mới lộ vẻ tức giận vung tay và kêu lên:

- Một người qua đây đỡ ta, những người khác lại tìm ca ca ta đi!

Theo Túc Xa rời đi, trước tửu lâu đã yên tĩnh hơn rất nhiều, những người vây xem đều tản đi. Có người trở lại tiếp tục uống rượu, có người đi tới phòng khách phía sau. Mà trong bóng tối dưới bóng cây bên phải tửu lâu lại có mấy người vẫn đứng chưa rời đi. Đó chính là Lâm Nhất cùng đám người Giang trưởng lão đã tận mắt nhìn thấy trận đánh nhau này.