Tâm thần có chút mệt mỏi, Lâm Nhất đang ngồi im điều tức lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động, khiến cho hắn thấy tò mò.
Đệ tử Thiên Long phái gần như đều xông lên sàn thuyền, trên ban công cũng có người đứng đầy. Lâm Nhất đi theo bọn họ nhìn lên không trung, hóa ra là một luồng ánh sáng của phi kiếm khiến cho mọi người kinh ngạc kêu lên.
Vì thế, Lâm Nhất nhìn chăm chú. Không ngờ nơi này có tu sĩ tồn tại, còn là cao thủ kỳ Trúc Cơ? Cũng may luồng ánh sáng này biến mất ở phía chân trời, cũng không phải là hướng về phía thuyền biển.
Lâm Nhất đi lên ban công, gật đầu ra hiệu chào hỏi cùng mọi người, sau đó nhìn về phía xa. Chỉ thấy trên mặt biển có bóng thuyền trùng trùng điệp điệp, sóng biếc trải dài, núi xa giống như bức tranh vẽ lên. Đợi đến khi thuyền biển đến gần, đập vào mắt là một lục địa lớn với những dãy núi nhấp nhô, cây côi xanh um tươi tốt. Gần những bóng cây lắc lư, cột buồm giống như những lá cờ, vịnh đẹp như tranh vẽ!
Đây là chỗ nào? Lâm Nhất nhìn tới hồ đồ rồi. Vừa lúc đám người Tiêu Nhượng đã ở đây, sau khi hỏi thăm hắn mới biết được, nơi đây chính là Bắc Tế đảo, cũng không thuộc Đại Hạ nhưng lại là cửa ngõ trên biển của Đại Hạ. Bắc Tế đảo mượn ưu thế về địa lý, khống chế khu vực biển này, các thuyền biển lui tới đều phải cặp bờ, kiểm tra đối chiếu xong mới có thể rời đi. Vì vậy, thuyền biển của Thiên Long phái cũng cần bỏ neo ở đây.
Nhìn xung quanh, hắn thấy vẻ mặt mọi người đều phong sương nhưng không che giấu được sự vui mừng trong mắt của từng người. Cũng khó trách, qua đảo này sẽ đến vùng biển của Đại Hạ, ngay cả Lâm Nhất cũng cảm thấy vui sướng vì điều này.
...
Trên Bắc Tế đảo cũng không có thành quách, lại có phố xá nhìn không thấy điểm cuối, đám người qua lại ồn ào, náo nhiệt khác thường. Khi thuyền biển của Thiên Long phái cặp bờ còn có người bắt đầu nghi ngờ. Sau khi đi tới, bọn họ nộp một ít ngân lượng, để lại một ít đệ tử giữ thuyền, những người còn lại đều xông vào trong phố xá trên đảo.
Nơi này hẳn là nơi bỏ neo cuối cùng trước khi đến Đại Hạ, các đệ tử không còn vẻ chán chường trước đó, lại trở nên cao hứng bừng bừng.
Trên đường đi gặp phải vô số chuyện cũng làm cho các đệ tử tăng thêm kiến thức, cũng có phần ung dung hơn. Đi qua phố xá, mọi người dừng lại ở trước một sườn núi.
Đây là một dãy trang viên, trước cửa lớn có lá cờ treo nghiêng, trên có bốn chữ khách sạn Tế Đạt rất bắt mắt. Lúc này trời đã sắp tối, đã đến giờ kiếm chỗ nghỉ chân, vì vậy mọi người đã chọn nơi này.
Vào cửa của khách sạn, trước mặt là một tửu lâu hai tầng có từng hàng cột chạm trổ, có vẻ rất khí thế, bên trong đã có vô số nhốn nháo, trước cửa có người tiếp khách đang ân cần đón tiếp, tiễn đưa.
Phía sau tửu lâu là một dãy nhà lớn kéo dài, nhóm người Thiên Long phái phân chia nơi ở xong, mỗi người đều vội vàng rửa mặt, thay quần áo. Trên biển lâu ngày, đừng nói là trên người đầy mồ hôi mặn chát nước biển, ngay cả trên quần áo cũng đầy mùi biển. Trên người Lâm Nhất vốn không dính một hạt bụi, nhưng được tiểu nhị phục vụ chu đáo, hắn lại tắm rửa một lúc.
Trời đã tối, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mạnh trưởng lão đã căn dặn không cho đệ tử đi ra khỏi khách sạn, hơn nữa khách sạn sẽ đưa cơm canh tới cửa, thành thật ở thêm một đêm, sáng hôm sau sẽ thuận lợi khởi hành. Tuy nhiên tưu lâu trước mặt ồn ào náo động, thỉnh thoảng dẫn tới có người đi ra khỏi cửa phòng, tìm mùi thơm mà rời đi.
Trong phòng của mấy đệ tử và trưởng lão Thiên Long phái, Du Tử Tiên ngồi ở trước bàn, nhìn cơm canh do tiểu nhị đưa tới chỉ có cơm trắng và một món ăn mặn, một món ăn chay. Hắn oán giận nói:
- Cơm nước đơn giản ngược lại không có gì, ăn no thì thôi. Nhưng ở khách sạn lại không thể uống rượu, thực sự là nhạt miệng!
Quý Thang cười đi tới, sau khi ngồi xuống liền bưng bát ăn cơm lên nói:
- Các món ăn đơn giản nhưng vẫn tốt hơn ở trên thuyền gấp trăm lần, sư đệ đã biết đủ chứ!
La Dung nhìn thức ăn trên bàn, trên mặt cũng có vẻ không tình nguyện. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài phòng, lại nghiêng tai lắng nghe cười nói:
- Nếu không, ta đi tới tửu lâu trước mặt kêu thêm vài món ăn?
- Lại thêm một bầu rượu!
Du Tử Tiên đập bàn một cái, lớn tiếng phụ họa.
Nhớ tới mùi rượu, con sâu rượu trong bụng Quý Thang cũng ngọ nguậy. Hắn cầm bát ăn cơm do dự một lát, vẫn lắc đầu nói:
- Mạnh trưởng lão đã thông báo, vẫn nên cẩn thận thì thỏa đáng hơn!
Du Tử Tiên vội vàng tranh luận:
- Sư phụ ta nói là buổi chiều không cho ra khỏi khách sạn. Cũng không nói là không cho gọi rượu và thức ăn tới ăn trong phòng!
Lúc này có một người đi qua cửa lại nghe được tiếng nói chuyện trong phòng, thoáng cái đã nhảy vào.
- Mấy vị sư huynh, khó có được có cơ hội tốt này, hay là chúng ta đi tửu lâu đi!
Ba người ngẩng đầu nhìn lên, thấy đó là Diêu Tử ở phòng bên cạnh.
- Diêu sư đệ, ngươi cũng muốn đi kiếm bữa ăn ngon sao?
Du Tử Tiên vui vẻ nói.
Diêu Tử chắp tay chào ba vị sư huynh, lại nhìn về phía Du Tử Tiên gật đầu, nói:
- Chúng ta ở trên biển đã một hai tháng, trong miệng cũng sớm nhạt như nước ốc. Phía trước chính là tửu lâu, chúng ta tới đó gọi mấy món nóng hổi, ngon miệng, uống thêm bầu rượu rồi quay đầu ngủ một giấc thật ngon, chẳng phải thời gian sẽ qua nhanh sao?
Diêu Tử thật lòng muốn kéo mấy vị sư huynh cùng đi, hắn lại nhìn về phía Quý Thang nói:
- Trưởng lão phân phó là chân không ra khỏi khách sạn, nhưng tửu lâu này lại ở trong khách sạn mà! Bởi vậy, sư huynh đệ chúng ta lại tới đó ăn một lát đi?
Rầm...! Du Tử Tiên đẩy bát cơm trước mắt ra, vui tươi hớn hở đứng dậy, tiến lên vỗ vào vai của Diêu Tử, cười nói:
- Diêu sư đệ nói rất có lý, đi, chúng ta cùng đi thôi!
Hai người kề vai sát cánh đi ra ngoài, lúc tới cửa, Du Tử Tiên quay đầu lại kêu lên:
- Ôi! Nhị sư huynh, La sư huynh, hai người không đi à?
Ban đầu trong lòng đã muốn uống rượu, lúc này nếu không đi thì sợ là làm mất mặt sư huynh đệ. Quý Thang cùng La Dung nhìn nhau cười gượng, mỗi người đều đặt bát cơm trong tay xuống và đi ra ngoài.