Vô Tiên

Chương 526: Tiểu tặc kỳ lạ (1)




Bản tính của tỷ muội Mộc Thanh Nhi không thay đổi, có huynh đệ Nguyên Thanh đi cùng, bọn họ bước vào một cửa hàng nước hoa.

Sợ rằng mình lại phải chờ một lát rồi, cũng không thể bỏ bọn họ lại đi một mình! Lâm Nhất lắc đầu, xoay người lại.

Bày hàng bên vỉa hè là một nam tử hơn ba mươi tuổi, để râu quai nón, toàn thân cơ bắp, dáng người cao lớn rắn chắc. Nhìn trang phục hẳn là người sống trong núi sâu, hoặc là thợ săn.

Nam tử ngồi xổm góc đường, phía trước có bày tấm da thú, phía trên để một ít xương thú dược thảo gì đó.

- Vị đại ca này bán thuốc sao?

Lâm Nhất thuận miệng hỏi một câu.

Hán tử kia ngẩng đầu liếc nhìn qua, thấy là một người trẻ tuổi mặc áo bào màu xám, dưới hàng mày đao là đôi mắt trong trẻo, gương mặt rất ôn hòa. Hắn ta cười gật đầu, bàn tay to xoa chòm râu ngắn, nói:

- Vị huynh đệ này muốn mua thuốc sao?

Nghe giọng của nam tử này vẫn có thể nghe hiểu được, Lâm Nhất nói:

- Ta chỉ tùy tiện xem qua thôi, những thuốc này đều do đại ca hái sao?

Nam tử có chút tự hào cười nói:

- Đúng vậy, Tề Vân sơn có phạm vi ngàn dặm, còn chưa có nơi nào ta chưa đi đến, những thứ này đều là mới hái lúc trước. Nữ nhân nhà ta đang mang thai nên tiền bạc thiếu thốn, đành phải mang ra bày bán, ha ha! Đã để cho vị huynh đệ này chê cười!

- Vậy phải chúc mừng đại ca rồi, cái này cũng là do đại ca thái sao?

Ánh mắt sáng ngời, Lâm Nhất tò mò cầm lấy một bụi thảo dược trụi lủi không có lá hỏi.

Nam tử nói:

- Đây là Tề Vân Thảo chỉ mọc trên ngọn núi cao nghìn trượng, ngoài để lại một ít cho nữ tử nhà ta dùng thì còn thừa lại một ít. Nữ tử khi sinh thường tổn thất khí huyết, đây chính là thứ đại bổ đấy. Ha ha!

- Ta mua những thứ này cần bao nhiêu bạc?

Lâm Nhất nói.

Hán tử kia kinh ngạc ngẩng đầu lên, nói:

- Trong nhà huynh đệ cũng có người sắp sinh sao?

Lâm Nhất nghe vậy sửng sốt, lập tức cười lắc đầu. Tề Vân thảo này hẳn là một vật có ghi lại trong Bách Thảo Hối Soạn, chính là một trong bảy loại dùng để chế luyện Ích Cốc đan. Ích Cốc đan là một loại đan dược rất dễ chế luyện, nhưng thảo dược cần thiết lại hiếm lạ không dễ đổi được. Không ngờ có thể gặp được vật này ở trong Tề Vân thành, Lâm Nhất tất nhiên sẽ không bỏ qua.

- Ha ha, nhìn tuổi tác của huynh đệ cũng nên lập gia đình rồi. Ngươi cầm lấy những thứ này đi! Nếu như trong tay có nhiều tiền thì tùy tiện cho một chút, nếu không xem như ca ca tặng cho ngươi.

Nam tử cất dược thảo vào trong một cái túi, đưa cho Lâm Nhất.

- Ngươi mua được thứ tốt gì sao?

Là giọng nói Mộc Thanh Nhi.

- Không có gì, chỉ là một ít dược thảo mà thôi.

Thấy mấy người đi tới, Lâm Nhất không để ý tới sự nhún nhường hán tử kia, cố ý bỏ lại khối bạc mới đứng dậy đi về phía trước. Hắn giả vờ cất cái túi vào trong ngực, lật tay thì cái túi đã không thấy đâu.

Mộc Thanh Nhi tò mò đi qua, lại thấy hai tay Lâm Nhất trống trơn liền lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nói:

- Lâm Nhất, sau này ta cũng có thể thi triển ra những thủ đoạn này của ngươi sao?

Trước đây mình nghĩ ra tác dụng kỳ diệu của túi Càn Khôn, hẳn cũng vui sướng vài ngày! Lâm Nhất gật gật đầu nói:

- Khi ngưng tụ khí thành công, tiến vào Luyện Khí kỳ, nàng tất nhiên có thể thi triển những thủ đoạn đơn giản này.

Mộc Thanh Nhi ừ một tiếng, nàng đảo tròng mắt, đi cùng Lâm Nhất hỏi:

- Sau khi ngươi tới Đại Hạ sẽ làm gì? Sẽ tách khỏi chúng ta sao?

Nghĩ như thế nào mà lại hỏi ta chuyện này? Lâm Nhất nhìn Mộc Thanh Nhi rồi quay đầu liếc nhìn phía sau, không chờ hắn lên tiếng trả lời, nàng lại nói thêm:

- Giang trưởng lão từng nói qua, ta sợ là không thể theo các sư huynh đệ quay về. Nhưng ta lo lắng cho sư tỷ, ta muốn sư tỷ ở lại với ta!

Lâm Nhất không tránh câu hỏi của Mộc Thanh Nhi nữa, mà xoay người nhìn Từ Tử Huyên mỉm cười, hỏi:

- Từ cô nương cũng có ý đó sao?

Từ Tử Huyên không ngờ tới cuộc nói chuyện giữa hai người sẽ kéo đến trên người mình, nàng đi tới bên cạnh nhìn Mộc Thanh Nhi cười, bình tĩnh nói:

- Nếu như sư muội ở lại một mình, ta cũng không yên lòng. Chuyện này chờ tới Đại Hạ lại tính tiếp!

- Sư tỷ à, sư tỷ đã hứa với ta thì không được đổi ý đâu!

Mộc Thanh Nhi không muốn buông tha Từ Tử Huyên.

Lâm Nhất xoay người, chậm rãi đi về phía trước. Hắn nhìn ra Từ Tử Huyên cũng không muốn ở lại Đại Hạ, Mộc Thanh Nhi cũng chỉ là tình cảm tỷ muội nhất thời. Chỉ là một khi chuyên tâm tu luyện thì nhất định sẽ mất đi rất nhiều, ngay cả tỷ muội ruột lại có thể thế nào!

Mấy người lững thững đi ở trên đường, tất cả đều là người trẻ tuổi, còn hộ tống hai nữ tử xinh đẹp như hoa, thỉnh thoảng vẫn khiến cho người đi đường liếc mắt nhìn. Trên đường vốn có nhiều người, ai cũng có lòng thích cái đẹp, hơn nữa nam nhi anh tuấn, nữ nhi xinh đẹp nên bị người nhìn cũng không có gì. Chỉ là Lâm Nhất đi ở phía trước khẽ nhíu mày.

Một nam tử cắm đầu đi tới, dường như không yên lòng chỉ lo cúi đầu bước đi, lao thẳng đến chỗ Lâm Nhất.