Việc đã đến nước này, Lâm Nhất không có gì để giấu giếm nữa. Hắn nghiêm mặt nói:
- Dọc đường đi, Thiên Long phái ở ngoài sáng trong tối đã giết không ít người, cần gì phải tạo thêm sát nghiệt! Hơn nữa người kia đã từng kết bạn với ta ở Cửu Long sơn, ta sẽ không mặc cho các ngươi lạm giết.
Quý Thang cũng đã hiểu được ám chỉ trong lời nói của Lâm Nhất. Những hành động của Thiên Long phái trên đường đi đã sớm bị đối phương biết được, tâm sự được bỏ xuống, hắn ta lắc đầu cười nói:
- Vẫn phải cảm ơn Lâm sư đệ đã nương tay!
- Tuy nhiên, ta vẫn muốn thỉnh giáo sư đệ một chuyện nữa! Trước khi chết, chuyện đạo trưởng đột phá đã rõ như ban ngày, Chúng ta có nhiều điều không hiểu về chuyện này, không biết sư đệ có thể nói cho chúng ta biết, sau cảnh giới Tiên Thiên rốt cuộc là gì không?
Quý Thang nói ra những lời này thì có chút mong đợi nhìn Lâm Nhất. La Dung cùng Du Tử Tiên cũng lộ ra tinh thần phấn chấn, đầy vẻ mong chờ.
Trong lòng mỗi người đều có cố chấp của mình, đám người Quý Thang tất nhiên cũng có. Chân Nguyên Tử tu đạo cả đời, tự có tâm đắc cảm ngộ đối với trời đất, người bình thường không thể so sánh được. Cho dù là bản thân Lâm Nhất cũng chưa chắc có được cảnh giới cảm ngộ này.
Lâm Nhất suy nghĩ một lát, vẫn nói:
- Theo ta được biết, trong đời người, trên cơ thể mang tổ khiếu thì có thể cảm nhận được sức sống trong trời đất. Đả thông kinh mạch, mở ra tổ khiếu lại có thể nối liền với sức sống của trời đất, khiến cho bản thân trở nên cường đại hơn. Mà những điều này chẳng qua là khôi phục bản năng của tự nhiên của con người. Sau khi đột phá cảnh giới Tiên Thiên lại có thể mượn lực lượng thiên địa để sử dụng, giống như tu sĩ tiên đạo vậy, xem như thay da đổi thịt!
- Vậy Lâm sư đệ cũng tin tưởng dùng võ nhập đạo sao?
Ánh mắt Quý Thang lóe sáng, có chút vội vàng hỏi.
Lâm Nhất vốn không biết có chuyện này, Chân Nguyên Tử lại không phải là người thường, đã làm được bước này. Nhưng hắn cũng biết, điều này càng khó hơn so với người mang thiên linh căn có khả năng tu luyện tiên đạo. Hắn nhìn Quý Thang cười nói:
- Chuyện gì cũng là do con người làm ra!
Quý Thang thoáng ngẩn người ra, lập tức cười ha ha. Lo lắng trong lòng hắn ta đã theo tiếng cười tản đi. Nhị sư huynh với hào khí vượt trời lại lộ ra phong thái khi xưa.
Từ nhìn thấy thủ đoạn thần thông của tiên nhân, các đệ tử trên thuyền biển lại rơi vào trong tình cảnh chán nản cùng sa sút tinh thần. Tập võ còn có tác dụng gì? Võ công cao tới đâu cũng thua phi kiếm! Sau nhiều lần chạy thoát thân, niềm tin trở thành cao thủ giang hồ từ nhỏ đã dần dần dao động, giống như thuyền biển mất i hướng đi, sắp lạc giữa đại dương bao la mênh mông vô bờ.
Lời nói chuyện giữa Quý Thang và Lâm Nhất giống như khơi lại ngọn lửa giữa đống tro tàn, làm cho trái tim của những đệ tử này lại trở nên nóng bỏng.
...
Khi thuyền biển của Thiên Long phái lại một lần nữa cặp bờ đỗ lại, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy từng đội thuyền chen chúc đỗ lại, còn có bến tàu ồn ào náo động, khiến người ta cảm thấy dường như chuyến đi đã tới đích!
Bến tàu có người qua lại như dệt cửi, tiếng ồn ào không ngừng vang lên, còn thỉnh thoảng có tiếng chim biển kêu to, xoay quanh trên đầu.
Những người phiêu bạt ở trên biển lâu ngày, đi ở trên con đường trên bến tàu, nhìn lại xung quanh thấy hoa cả mắt. Nhưng đây cũng không phải điểm cuối của chuyến đi này, mà chỉ là một bến tàu ở Tề Vân Sơn tại Bắc Tề quốc.
Bắc Tề quốc hẳn là một đảo quốc, bến tàu này gọi là Tề Vân sơn. Cách bến tàu không xa liền một thành đá tên là Tề Vân thành.
Tề Vân thành xây dựa núi sát biển, dùng đá xanh đen lớn để xây lũy đắp thành, vừa dày vừa nặng lại cao chót vót, khí thế bất phàm. Thông qua con đường chật chội, đi qua cửa thành, ngửa đầu nhìn lại tường thành cao hơn mười trượng, cửa thành này cũng cao tới ba trượng. Con đường dưới chân cũng được lát bằng đá lớn, phía trên in từng vết bánh xe sâu, gập ghềnh, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Đám người chen chúc đi vào thành, thấy cửa thành của dân ở đây cũng xây dựng dựa vào núi, đều là lầu các. Đi trên đường phố ngước mắt nhìn lên, hai bên trên lầu các đều có đệm chăn quần áo được phơi nắng và các cờ rượu phiên trà so le trên dưới không ngừng tung bay với đủ mọi màu sắc! Thỉnh thoảng còn có thể thấy bóng người thấp thoáng trong cửa sổ từ trên các lầu các, làm đám người đi đường phía dưới tò mò dừng chân nhìn xung quanh.
Người đi trên đường mặc đủ loại quần áo khác nhau, nhóm người Thiên Long phái chem chúc bên trong cũng không bắt mắt. Người rời thuyền đi theo cũng không nhiều, Thương Hải bang cùng hơn phân nửa đệ tử Thiên Long phái không rời thuyền, sợ nhiều người sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lâm Nhất lại theo những người vào thành, tìm khách sạn để ở. Sau đó, Mạnh Sơn lại dẫn theo đám người Tiêu đường chủ ra ngoài chọn mua đồ. Những người còn lại ở trong khách sạn rửa mặt nghỉ tạm, cũng giao hẹn sáng sớm hôm sau sẽ rời khỏi đây.
Sau khi ăn bữa cơm trưa, nhàn rỗi không có việc gì, Lâm Nhất đánh tiếng với Giang trưởng lão, lại dẫn theo hai người Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong đi ra ngoài một chút. Khi đến một địa phương xa lạ mà không ra ngoài nhìn xung quanh, cũng uổng đã tới đây một chuyến. Nào ngờ mới đi tới cửa khách sạn, bọn họ lại thấy tỷ muội Mộc Thanh Nhi tươi cười tiến tới đón.
Hóa ra Mạnh Sơn có căn dặn đệ tử không được vô cớ ra ngoài, Lâm Nhất lại không nằm trong số đó. Hai tháng qua, Mộc Thanh Nhi vẫn yên tĩnh tu luyện thấy buồn chán, vì vậy hai tỷ muội lại chờ Lâm Nhất, muốn kết bạn đi cùng.
Lâm Nhất gãi đầu nhìn xung quanh, không phải Vương gia thích đi dạo phố cùng nữ tử sao? Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai nữ tử, hắn buột miệng nói ra:
- Hoằng công tử đâu?
Mộc Thanh Nhi đi mấy bước về phía trước, cười chỉ lên trên nói:
- Hắn ở phía trên!
Lâm Nhất không hiểu đi theo ra ngoài, nhìn lên trên, chỉ thấy lầu của khách sạn bên đường, Hoằng An cầm chén dựa vào lan can nhìn về phía xa, trong lầu các bên cạnh vẫn lộ ra bóng dáng của đám người Quý Thang.
Hẳn là lần trước Hoằng An bị người bắt cóc nên sợ, lần này ngược lại đã có kinh nghiệm, đệ tử nội môn của Thiên Long phái cũng cẩn thận hơn rất nhiều.
Mộc Thanh Nhi nghiêng đầu nhìn Lâm Nhất, thầm nghĩ ta không có lừa gạt ngươi chứ?
- Vậy tùy tiện đi một chút đi!
Lâm Nhất không nhìn nàng, khoát tay nói một câu rồi tự mình đi về phía trước.
Mộc Thanh Nhi vui vẻ, khoác tay của sư tỷ Từ Tử Huyên đi theo, Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong vội vàng đi theo bên cạnh. Đoàn người cũng vừa nói vừa cười.
Diện tích Tề Vân thành rất rộng, đường bên trong thành thông tới bốn phía, dòng người xuôi ngược không dừng, rất náo nhiệt! Ở đây chẳng qua là một điểm dừng của chuyến đi này mà thôi. Theo chưởng quỹ của khách sạn nói, Đại Hạ còn cách nơi đây hai ba tháng đi đường, làm cho nhóm người Thiên Long phái có chút phấn chấn.
Hành trình xa cũng không có gì, sợ là không biết giới hạn cuối của chuyến này ở đâu thôi!
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng nhàn rỗi đi tới, thần thức quét qua trong thành một lượt lại lập tức thu hồi. Bên trong thành có tu sĩ, hơn nữa còn không chỉ một người. Mặc dù tu vi của bọn họ đều không cao, vẫn khiến cho hắn bắt đầu cẩn thận. Tu sĩ rất mẫn cảm đối với thần thức, ngươi đi nhìn lén người ta, nếu như gặp phải một người có tu vi cao thì vẫn chịu không nổi đâu.
Phải đi hơn một năm mới có khả năng đến Đại Hạ, nghỉ tạm điều dưỡng một thời gian lại quay về, đệ tử Thiên Long phái qua lại một chuyến du lịch cũng không ít hơn hai ba năm!
Lâm Nhất suy nghĩ miên man, bất đắc dĩ lại dừng bước, nhàm chán đứng ở bên cạnh một chỗ sạp hàng.