Vô Tiên

Chương 524: Tề Vân thành (1)




Trên sàn thuyền, các đệ tử đang bận rộn, điều chỉnh hướng đi của chiếc thuyền biển, chạy về phía một lục địa xuất hiện ở phía trước.

Sống lâu trong gió thổi, nắng chiếu và sóng nhấp nhô trên biển làm cho làn da của các đệ tử đi thuyền đều đen lại, cũng càng thêm trầm ổn lão luyện. Ngay cả những đệ tử nội môn Thiên Long phái thường thấy sóng gió, sau khi trải qua sinh tử, bây giờ khí thế trên người mỗi người cũng khác hẳn trước kia!

- Nhị sư huynh, chúng ta đã rời khỏi Cửu Long sơn gần một năm, chắc cũng nên đến Đại Hạ Quốc rồi chứ?

Người nói là Du Tử Tiên, hắn cùng nhị sư huynh Quý Thang và đám người La Dung nhìn thấy thuyền biển sắp vào bờ thì tập trung lại trên sàn thuyền.

Quý Thang đã đen hơn rất nhiều, chỉ là trông khỏe mạnh cơ thể vững chắc như cây tùng, hai mắt sáng lấp lánh có thần, khí thế càng thêm trầm ổn. Tuy ở trên biển nhưng vẫn làm cho người ta nhớ tới nhị sư huynh với danh tiếng vang dội ở Cửu Long sơn.

Quý Thang khoanh tay nhìn chằm chằm vào phía trước, lớn tiếng nói:

- Cho dù chưa tới Đại Hạ, ta nghĩ cũng không còn xa nữa!

La Dung ngược lại không đen đi, chỉ là trên gò má trắng mịn có thêm chút sương trắng. Hắn cười nói:

- Sau khi đến Đại Hạ vẫn phải trở về. Chuyến du lịch này đúng là làm cho người ta chịu đựng tới mức khó chịu! Sau này ta không muốn đi ra ngoài nữa, vẫn là ở Cửu Long sơn tốt hơn!

Quý Thang lắc đầu, có chút xúc động nói:

- Có chuyến đi ra ngoài này, cả đời cũng không còn gì nuối tiếc nữa!

La Dung tất nhiên biết ý của nhị sư huynh, chỉ cười xem thường.

- Nhị sư huynh nói không sai, trải qua chuyện lần này cũng tăng thêm nhiều kiến thức, sau này cũng có chuyện để khoác lác với con cháu hậu bối!

Du Tử Tiên ngược lại tán thành lời Quý Thang nói, hắn cười rất sảng khoái.

- Trước khi ra ngoài, ta cho rằng võ công sẽ có ngày có thể sánh ngang với sư phụ thì không tiếc nuối nữa! Nhưng sau khi đi ra mới biết tầm mắt của mình thiển cận!

Quý Thang ngẩng đầu nhìn về phía xa, đôi mắt lộ vẻ suy tư.

La Dung nhìn nhị sư huynh, suy nghĩ rồi hỏi:

- Tiên đạo không phải là con đường ai muốn tu cũng được, có chưởng môn võ công độc bá thiên hạ, chẳng phải rất tốt sao?

- Nhị sư huynh nghĩ gì thế?

Cảm thấy trong lời nói của Quý Thang có ẩn ý, Du Tử Tiên tò mò hỏi.

Ánh mắt Quý Thang có phần khao khát, hắn nói:

- Đỉnh cao của võ đạo là gì? Chẳng lẽ hai vị sư đệ không thấy Chân Nguyên Tử đột phá trước khi chết sao? Trước kia ta cho rằng cao nhất trong võ đạo của chúng ta chính là đả thông kinh mạch tiên thiên, trở thành tông sư võ đạo được người đời kính ngưỡng! Chân Nguyên Tử đạo trưởng thật sự có thể nói là tài năng hơn người, có thể khám phá sinh tử, đạp bằng rào cản của tự nhiên, đạt được cảnh giới mà người khác không làm được, chính là tấm gương sáng cho thế hệ chúng ta! Đạo trưởng như vậy cũng báo cho biết chúng ta sau này nên làm như thế nào!

- Ta cũng nghe sư phụ từng nói qua, dùng võ nhập đạo xưa nay cũng có. Nhị sư huynh nói là chúng ta cũng có thể đạt được một bước kia sao?

Vẻ mặt Du Tử Tiên bừng tỉnh, vui mừng nói.

Quý Thang nhìn về phía trước, ưỡn ngực và trầm giọng nói:

- Mọi chuyện đều do con người mà ra!

Lời Quý Thang nói làm cho trong lòng của hai người Du Tử Tiên cùng La Dung sinh ra một vài cảm giác khó hiểu. Trước mắt bọn họ dường như xuất hiện một con đường xa lạ nhất từ trước tới nay!

- Mọi chuyện đều do con người mà ra! Nói rất hay!

Lâm Nhất từ trên thuyền lâu xuống, nghe được mấy người nói liền bước chậm lại. Quý Thang không hổ danh là nhị sư huynh của Cửu Long sơn, kiến thức trong lời nói vừa rồi quả nhiên không tầm thường.

- Ha ha! Lâm... Lâm sư đệ, ngươi đúng là cao nhân khó thấy mặt! Ta gọi ngươi một tiếng sư đệ, không ngại chứ?

Du Tử Tiên tự nhận mình có quen biết cùng Lâm Nhất, lại thêm tính tình hào sảng liền mở miệng cố gắng cao giọng nói. Sau đó nghĩ đến thân phận của đối phương bây giờ, hắn ta lại ngượng ngùng nở nụ cười.

Quý Thang cùng La Dung thấy Lâm Nhất qua liền chắp tay chào, nghe thấy Du Tử Tiên nói vậy, vẻ mặt hai người cuối cùng lại có chút câu nệ!

Nhìn thấy vẻ mặt của ba người, Lâm Nhất hiền hoà cười nói:

- Du sư huynh không có người ngoài gọi ta một tiếng sư đệ, có gì không thể chứ?

Ở trong mắt mọi người, Lâm Nhất từ đầu đến cuối chưa từng ngang ngược, chưa từng làm chuyện ỷ mạnh hiếp yếu. Rất nhiều người kính trọng mà xa cách với hắn cũng là bởi vì thân phận của hắn quá cao.

Du Tử Tiên cười thoải mái hơn, nói:

- Như vậy thì tốt! Chúng ta từng có sư đệ làm tiên nhân như ngươi cũng cảm thấy vinh quang đấy!

Quý Thang do dự, hai mắt sáng rực nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:

- Ta có việc không rõ, không biết Lâm sư đệ có thể giải thích nghi ngờ trong lòng được không!

Lâm Nhất gật đầu, mặc dù không biết đối phương muốn hỏi gì, nhưng hắn biết Quý Thang là người quang minh, sẽ không nói lung tung.

- Lâm sư đệ, ở Hạ huyện, có phải ngươi đã cứu đi mấy người giang hồ hay không?

Trong lời nói của Quý Thang không có ý trách móc, tuy nhiên tất cả những chuyện xảy ra trong buổi tối đó vẫn khiến hắn ta canh cánh trong lòng.