- Chỉ là một gia tộc tu tiên mà thôi, tiểu bối cũng dám cố tình làm bậy ở trên biển, đúng là không biết trời cao đất rộng. Nói cho ta rõ, vì sao các ngươi lại muốn mượn danh nghĩa hộ tống để làm ra hành vi lừa gạt cưỡng bức như vậy? Nếu không, đừng trách ta thay trưởng bối nhà ngươi giáo huấn ngươi!
Lan Kỳ Nhi cùng sư phụ vốn muốn xem thử Giang trưởng lão cùng Lâm Nhất đối phó chuyện này như thế nào, ai ngờ đối phương nói lời cả vú lấp miệng em, đã chọc giận sư đồ bọn họ.
Sau khi được sư phụ cho phép, Lan Kỳ Nhi không còn vẻ ôn hòa nữa, lao tới tát đối phương một tát. Đây là nàng nương tay, bằng không ra tay nặng một chút, muốn mạng nhỏ của đối phương cũng chưa biết chừng!
Dưới ánh bình minh chiếu xuống, Lan Kỳ Nhi trong trang phục trắng như tuyết, ngự kiếm đứng giữa trời cao đã lộ ra phong thái cùng khí thế khiến cho người ta ao ước lại chấn động!
- Sư tỷ à! Có thể ngự kiếm bay giữa trời giống như Lan muội muội thì tốt biết bao nhiêu!
Trên thuyền, trong rất nhiều tiếng thán phục khẽ truyền đến giọng nói đầy khao khát của Mộc Thanh Nhi.
Giang trưởng lão cũng ngạc nhiên và vui sướng! Có cao thủ đứng ra thì bọn họ sợ gì Tư Đồ gia sẽ làm khó thuyền của Thiên Long phái nữa. Hơn nữa, từ trong lời nói của Lan Kỳ Nhi cũng biết, nữ tử này căn bản không để ý tới gia tộc tu tiên.
Lâm Nhất lại len lén quay đầu liếc nhìn, thấy sư phụ Lan Kỳ Nhi lẳng lặng đứng dứt trên thuyền lâu, dáng vẻ ung dung lại thản nhiên, hiển nhiên là không để ý tới lời nói và việc làm của đồ đệ. Xem ra, hai người sư đồ này cũng không quen nhìn Tư Đồ gia kiêu ngạo.
- Hừ...!
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên ở bên tai của Lâm Nhất nổ vang, kinh ngạc đến hắn thoáng ngẩn người ra, thấy là Lan Kỳ Nhi sư phụ đang nhìn qua, khiếp sợ đến mức hắn vội vàng lùi về cái cổ, trong lòng một trận cấp khiêu.
Lâm Nhất thầm hối hận vì vừa rồi quá mức lỗ mãng. Ở trước mặt cao nhân như thế vẫn không nên có tâm tư, đỡ phải tự tìm khổ!
Trên thuyền của Tư Đồ gia đối diện, nam tử dáng vẻ thư sinh kia đã bò dậy. Trong lòng hắn ta biết mình đắc tội cao nhân nhưng không dám làm càn, vội vàng trao đổi với nam tử cường tráng rồi cúi người hành lễ, cẩn thận nói:
- Đa tạ tiền bối nương tay! Là tại hạ có mắt không tròng, chúng ta rời đi ngay đây!
- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Ta đã đồng ý chưa? Còn chưa ăn nói rõ ràng cho ta, vì sao phải ép hộ tống thuyền qua biển?
Giọng nói của Lan Kỳ Nhi trong trẻo lại có cảm giác lạnh lẽo ép người. Sau khi nàng đánh người còn chiếm lý không tha.
Trên thuyền của đối phương, những nam tử cường tráng bình thường không dám lên tiếng, hai tu sĩ cũng thầm kêu khổ. Người thư sinh kia sưng mặt, đầu cũng không dám ngước lên, ôm quyền nói:
- Tại hạ không dám lừa tiền bối, chuyện là như vậy...
Nam tử dáng vẻ thư sinh kia bị đánh rơi hai cái răng, khi nói chuyện có phần bị lọt gió nhưng tài ăn nói lại không tệ, vỉ vài câu đã nói rõ ngọn nguồn của chuyện này.
Từ tháng trước, đội thuyền đi ngang qua vùng biển của Tư Đồ đảo bị chìm. Sau khi trải qua tu sĩ Tư Đồ gia tra xét, hóa ra trong vùng biển này tự nhiên xuất hiện thêm một con thủy quái dài hơn mười trượng, hình thể cực lớn cũng rất mạnh. Thuyền biển gặp phải nó thì thuyền hỏng người chết, không có ai may mắn tránh khỏi.
Vì vậy, Tư Đồ gia lại phái thuyền của mình ra tuần tra trên biển, để gặp tránh gặp phải thủy quái. Khi gặp được thuyền đi trên biển thì sẽ nói đi theo, đề phòng bất ngờ phát sinh.
Chỉ là các trưởng bối Tư Đồ gia có cho đệ tử cưỡng bức thuyền đi qua hay không thì người này lại hàm hồ cho qua. Người này còn nói, trước mặt đã tập trung mấy thuyền biển, cũng nhận lệnh dừng thuyền chờ đợi để tập trung lại một chỗ, sau đó mới khởi hành.
Lâm Nhất nghe xong thầm nghĩ, chỉ sợ những đội thuyền tập trung lại một chỗ là do ép bất đắc dĩ thôi!
- Hừ! Tư Đồ gia uy thế ngập trời, những đội thuyền này cũng là do ngươi mượn cớ ép phải ở lại đi?
Quả nhiên, Lan Kỳ Nhi giống như Lâm Nhất dự đoán, căn bản không bị dễ bị qua mặt.
Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Nữ tử này nhìn dáng vẻ như một tiên tử nhưng tâm tư cũng rất tinh tế. Một bạt tai vừa rồi ngược lại không tệ, rất hợp với tính cách của mình. Chỉ là mình không có tu vi đó, không tát được xa như vậy.
- Bảo thuyền của ngươi đi phía trước dẫn đường, ta ngược lại muốn xem thử thủy quái mà ngươi nói có dáng vẻ ra sao. Hừ! Nếu có lừa gạt, trưởng bối nhà ngươi cũng không cứu được ngươi đâu!
Không cần suy nghĩ đã nói hết lời, Lan Kỳ Nhi không để ý tới chuyện đối phương liên tục gật đầu xưng vâng đã tung bay quay lại. Dưới chân nàng lóe lên kiếm quang, tay áo tung bay giống như bông hoa rơi về phía bên cạnh sư phụ. Người ở giữa không trung, bay như tiên nữ, còn không quên căn dặn Giang trưởng lão phải đi theo phía sau thuyền biển này.
Trên dưới Thiên Long phái tất nhiên làm theo, do thuyền của Tư Đồ gia đi ở phía trước dẫn đường, tiếp tục chạy về phía trước!