Vô Tiên

Chương 512: Khách đến bất ngờ (1)




- Sư phụ, trong sơn động này cũng trống rỗng!

Một nữ tử có dáng người nhỏ nhắn hơn mở miệng nói. Trong giọng nói của nàng có chút chán nản, nhưng vẫn trong trẻo êm tai.

Nữ tử bị gọi là sư phụ bình tĩnh nói:

- Chẳng qua là làm việc theo lệ cũ mà thôi! Sư đồ chúng ta cũng đã đi ra ngoài được mấy tháng, cần phải trở về thôi!

- Mấy trăm năm qua, sư môn hàng năm phái đệ tử ra tìm khắp thiên hạ, bây giờ lại muốn chúng ta tìm kiềm ở tận hải đảo xa xôi. Sư phụ à, rốt cuộc vì sao chúng ta phải tìm vật đó vậy?

Nữ tử trẻ tuổi không nhịn được tò mò hỏi.

- Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!

Trong lời nói của sư phụ có chút bất đắc dĩ.

Nữ tử trẻ tuổi tiến lên kéo tay của sư phụ tay, khẽ nói:

- Được rồi sư phụ, đây là bí mật của sư môn trăm năm qua, ta sẽ không hỏi nữa. Nhưng trước có thể đi cùng sư phụ ra ngoài cũng không tệ.

Sư phụ mỉm cười, cảm thấy vui mừng vì bản thân có một đồ đệ hiểu ý người như vậy.

Chuyện khiến cho người ta kiêng kỵ này làm sao có thể là bí mật trăm năm qua chứ? Đây là chuyện lớn mà trăm ngàn năm qua vẫn khiến cho các trưởng bối sư môn thấy ăn năn!

Hàng năm, sơn môn đều phái đệ tử ra ngoài, vừa du lịch rèn luyện, vừa tìm manh mối của chuyện cũ. Mặc dù hàng năm đều không có kết quả, nhưng trên dưới sư môn vẫn tiếp tục không ngừng. Hơn nữa, đệ tử ra ngoài du lịch vốn cũng là chuyện tốt.

Năm nay đến lượt sư đồ các nàng bỏ núi đi xa, chạy ngược chạy xuôi mấy tháng. Sau khi hai người bước lên hải đảo này lại tra xét như mọi ngày. Các nàng lên đảo từ phía bắc, khi tìm kiếm đến chỗ này vẫn uổng phí một hồi.

- Kỳ nhi, trên bến tàu phía xa có thuyền biển đỗ lại. Nếu như tiện đường, chúng ta không ngại lên thuyền đi về phía trước thêm mấy ngày!

Giống như để dỗ cho đồ đệ của mình vui lòng, sư phụ liếc nhìn về phía xa rồi đột nhiên nảy ra một ý kỳ lạ, nói một câu.

- Ý này của sư phụ rất hay! Cứ suốt ngày bay trên trời cũng chán, nếu có thể đi thuyền trên biển vài ngày thì không tệ!

Nữ tử trẻ tuổi mừng rỡ cười nói.

Có lẽ là đường xá không xa, hoặc vì còn sớm nên sư đồ hai người cũng không vội vàng chạy đi, mà an nhàn thảnh thơi đi trên con đường mòn trong núi. Trong gió đêm thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói của hai người.

...

Khi tia nắng ban mai xuất hiện ở phía xa, làng đánh cá hẻo lánh ở Kiến Công đảo cũng đón chào một ngày mới!

Trong ánh náng sớm, trên bên tàu có mấy con thuyền đánh cá nhỏ nằm rải rác làm cho chiếc thuyền đi biển lớn của Thiên Long phái có chút bắt mắt. Trên thuyền, các đệ tử vội vàng dọn sàn thuyền. Tiêu đường chủ dẫn người khiêng nước uống cùng lương thựcd dã mua chuyển về trên thuyền. Mạnh Sơn đứng ở bên mạn thuyền thỉnh thoảng thét lớn, bảo các đệ tử chú ý dưới chân.

Chẳng bao lâu, mọi người đã chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu đường chủ lại sai người kéo cột buồm, chống đỡ rời khỏi bờ để khởi hành. Nhưng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo từ phía xa truyền đến...

- Nhà thuyền, hãy khoan rời thuyền đi!

Giọng nói tuy không lớn nhưng nghe rất rõ ràng, giống như tiếng chim rừng hót véo von, rất sự động lòng người, dẫn tới tất cả mọi người trên thuyền đều ngước mắt nhìn lên.

Có lẽ là khói bếp hoặc là do ánh sáng sớm, trong sương đêm còn giăng đầy, trên bến thuyền của làng chài đột nhiên xuất hiện hai nữ tử. Bọn họ mặc trang phục màu trắng giống như tiên nữ xuất trần, dáng đi uyển chuyển.

Trên bến thuyền còn có mấy người đánh cá kinh ngạc, tay chân luống cuống khi nhìn thấy gương mặt và dáng vẻ như tiên nữ của hai nàng. Bọn họ chỉ chăm chú nhìn vào bóng dáng như tiên nữ mà không dám chớp mắt, thầm đọc thần linh phù hộ, cũng không dám có bất kỳ ý niệm tà ác gì.

Đám người trên thuyền đi biển cũng không tốt hơn mấy người đánh cá này, tất cả đều ngừng tay, cũng không dám thở mạnh.

Động tĩnh bên ngoài đã làm cho Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão tò mò đi ra ngoài. Vẻ mặt hai người chấn động, không vội vàng nhìn hai nữ tử này mà khẩn trương nhìn nhau.

Trong nháy mắt, hai nữ tử đã đi tới phía dưới thuyền. Lúc này, mọi người mới nhìn thấy rõ, người tới là một người phụ nữ khoảng hai, ba mươi tuổi, búi tóc lộ ra tóc mai, làn da nõn nà, vẻ mặt hiền hòa, đôi mắt sáng rực làm cho người ta có cảm giác thân thiết, cũng không dám có ý nghĩ khác. Nàng cười không nói lại vẫn khiến người ta cảm giác uy nghiêm.

Một nữ tử khác khoảng mười bảy mười tám tuổi, cũng mặc trang phục màu trắng, đôi vai mảnh mai, thắt lưng nhỏ nhắn, làn da trắng mịn lại dịu dàng như ngọc. Đôi mắt to long lanh ánh nước, bên gò má ẩn hiện lúm đồng tiền. Nàng khẽ cười lại có cảm giác vô cùng xinh đẹp mà không dính bụi trần, làm lòng người rung động.

- Xin hỏi đại ca trên thuyền một câu, thuyền này đi tới đâu?

Nữ tử trẻ tuổi mở miệng cười hỏi, cũng tò mò quan sát thuyền biển.

Thấy dáng vẻ của đán đệ tử thực sự không chịu nổi, Tiêu đường chủ ho nhẹ một tiếng, ôm quyền nói:

- Chào cô nương, chúng ta đi về phía nam!

Sau khi nữ tử trẻ tuổi nghe xong liền lộ vẻ vui mừng, quay đầu lại nhìn nữ tử phía sau, mới mở miệng nói:

- Sư đồ hai người chúng ta muốn đi nhờ thuyền, vẫn mong được giúp đỡ!

Thì ra là thế! Chuyện này nhìn như đơn giản nhưng thuyền đi trên biển liên tục xảy ra bất ngờ nên không ai dám sơ suất. Hơn nữa, hai nữ tử này xinh đẹp khác thường lại xuất hiện ở đây có chút kỳ lạ. Nghĩ đến đây, Tiêu đường chủ vẫn nghiêng đầu nhìn về phía thuyền lâu. Hắn cũng biết có hỏi Mạnh trưởng lão bên cạnh cũng vô dụng, chủ thuyền thật sự vẫn là Giang trưởng lão cùng Lâm Nhất.

- Thế nào? Chẳng lẽ trên thuyền này sợ không chở nổi hai chúng ta sao?

Nữ tử trẻ tuổi lơ đễnh cười nói.

- Kỳ nhi, không được vô lễ!

Nữ tử phía sau khẽ nói một câu.

Lúc này, sắc mặt một già một trẻ trên thuyền lầu đều nghiêm trọng, không nói được lời nào. Thấy nữ tử này vừa nói vậy, Giang trưởng lão nhìn về phía Lâm Nhất với ánh mắt hỏi thăm.

Lâm Nhất nhếch mép cười khổ, khẽ gật đầu với vẻ bất đắc dĩ.