Khi tộc lão Trịnh gia vẫn còn để ý tới chuyện kẻ địch trốn mất, còn không chịu bỏ qua, bản thân Lâm Nhất cũng mệt mỏi không chịu nổi, khó có thể tiếp tục.
Hắn bay một ngày, bên cạnh vẫn dẫn theo một mình Giang trưởng lão. Chỉ là Lâm Nhất không tìm kiếm trên biển như tộc lão Trịnh gia, mà liều mạng bay.
- Trưởng lão, ta không chịu nổi nữa! Phía trước có một dãy hải đảo, chúng ta dừng chân ở đây đi!
Trên đám mây xanh rất bình thường trong bầu trời chiều, một già một trẻ đang mong đợi lục địa xuất hiện.
- Giống như đạo hữu nói, lão phu cũng mệt muốn chết rồi!
Giang trưởng lão ngồi xếp bằng ở trên Bích Vân Sa, nghe Lâm Nhất nói thì vội vàng nhìn xuống dưới. Chỉ thấy một hòn đảo rất lớn xuất hiện ở trên mặt biển phía trước.
Lâm Nhất không kịp đợi, từ trên may xanh hạ xuống hòn đảo nhỏ không người.
Hai người có chút chật vật nhảy tới trên đảo. Lâm Nhất đi mấy bước ở trên bờ cát, thở hổn hển quan sát xung quanh một lúc, dưới chân mềm nhũn và nằm vật xuống bờ cát. Giang trưởng lão càng không chịu nổi, bước chân lảo đảo, dứt khoát ngồi xếp bằng xuống điều tức.
Qua nửa canh giờ, hai người mới có chút sức lực thì bóng đêm đã buông xuống!
- Lâm đạo hữu, đón lấy!
Lâm Nhất nằm ở trên bờ cát vẫn chưa dậy, chỉ giơ tay chộp một cái, nhận lấy bình rượu và thịt khô do Giang trưởng lão ném tới.
Bóng đêm u ám nhưng những điều đó đều không có vấn đề gì với hai người. Tầm mắt của bọn họ vẫn nhìn rõ như ban ngày.
- Không ngờ Giang trưởng lão còn mang theo đồ ăn, cảm ơn!
Giang trưởng lão đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhất, giọng điệu sống sót sau tai nạn, nói:
- Lâm đạo hữu có kế này thực sự ngoài dự đoán mọi người! Có lẽ lần này thật sự có thể biến nguy thành an!
Lâm Nhất cũng cảm thấy đói, ngồi dậy ăn ngấu nghiến. Hắn nuốt vào một miếng thịt khô, nói:
- Tu vi của chúng ta có hạn, thực sự không dám có nửa phần may mắn! Cũng chỉ có đánh cược thôi!
- Nhìn như một lần đánh cược tùy tiện, thật ra cũng là Lâm đạo hữu suy nghĩ chu toàn. Nếu không, lão phu cũng không dám bỏ qua thuyền đi biển, cùng ngươi chạy như điên!
Giang trưởng lão suy nghĩ sâu xa nói.
Lâm Nhất uống một hớp rượu, bất đắc dĩ nói:
- Trưởng lão xem trọng Lâm Nhất ta rồi, nói thật với trưởng lão, trong lòng ta cũng không vững tin lắm!
Giang trưởng lão nghe vậy thì thoáng ngẩn người ra, buột miệng hỏi:
- Ngươi nói gì?
Ông lập tức ngừng ăn uống, lo được lo mất.
Đêm qua, Lâm Nhất dàn xếp tốt cho đám người Nguyên Thanh cùng Thạch Kiên xong lại một mình đi tới trên thuyền lâu. Hắn không phải nhàn rỗi hóng gió biển, mà lo lắng buồn phiền, nghĩ cách đối phó.
Trịnh gia sẽ không thờ ơ với tám người đã chết, cũng tuyệt sẽ không dễ dàng dừng tay lại đây. Lâm Nhất một mình suy nghĩ rất lâu, cũng không hề có ý nghĩ may mắn có thể thoát được. Không nên trông mong đối phương không có cao nhân kỳ Trúc Cơ tồn tại, nếu người ta đuổi tới, lại phán đoán như lần trước, sau khi trải qua một hồi liều chết chém giết, hữu kinh vô hiểm vượt qua khó khăn này sao?
Con người không thể quá mức tin tưởng vào may mắn!
Cao thủ Trúc Cơ của Trịnh gia đuổi theo, đợi chờ mình chỉ có một con đường chết, Lâm Nhất chưa từng lo lắng như lúc này.
Còn nữa, Giang trưởng lão cùng với tất cả mọi người còn lại trên thuyền đi biển đều sẽ bị chuyện này liên lụy. Cảm giác nguy cơ này càng lúc càng lớn, đè nặng ở trong lòng khiến người ta cảm giác không thể thở nổi!
Tuyệt đối không thể ngồi đây chờ chết. Đây không phải là cách làm của Lâm Nhất. Hắn phải suy nghĩ một cách cho mình và cho những người trên thuyền đi biển!
Lại chờ lát nữa chém giết một trận sao? Nghĩ cũng không cần nghĩ, Lâm Nhất không phải hạng người cuồng vọng tự đại.
Đánh không nổi thì trốn à? Ở trước mặt cao thủ Trúc Cơ kỳ, Lâm Nhất không cho rằng mình có thể chạy thoát. Không đúng! Nếu đã cùng đường bí lối, lại tìm lối ra từ trên người mình, hiển nhiên là chui vào ngõ cụt. Sao không suy nghĩ từ trên thân Trịnh gia?
Trịnh gia sẽ có nhiều cao thủ kỳ Trúc Cơ sao? Một người? Hay là hai người? Bao nhiêu người cũng không có gì khác nhau, đều có thể dễ dàng giết mình. Tuy nhiên, nếu như đối phương đuổi theo thì nhất định phải là cao thủ Trúc Cơ kỳ tự mình đến đây, trên tuyến đường an toàn đi tới Đại Hạ có không ít thuyền biển, đối phương ở trên không trung dùng thần thức đảo qua lại có thể phát hiện ra trên thuyền đi biển có sóng linh khí dao động hay không.
Vì vậy, tiền bối của Trịnh gia sẽ không đích thân tới trên thuyền biển kiểm tra một hồi. Nếu đối phương đuổi theo thuyền biển, mình cùng Giang trưởng lão đều không ở trên thuyền đi biển, vậy đối phương có thể buông tha cho thuyền biển này không?
Hắn nắm chắc sáu phần là đối phương sẽ bỏ qua thuyền biển, tiếp tục đuổi theo về phía trước. Nếu thật sự là thế, người trên thuyền đi biển lại có thể tránh được một kiếp. mình không có thuyền biển liên lụy, chạy trốn cũng sẽ dễ dàng hơn.
Lâm Nhất nghĩ đến đây thì làm gì còn dám do dự nữa, vội vàng đi tìm Giang trưởng lão, nói ra suy nghĩ trong lòng mình
Giang trưởng lão tất nhiên không dám khinh thường, cẩn thận suy nghĩ một lượt cũng cho rằng nếu muốn thoát hiểm chỉ có duy nhất một con đường này.
Nếu lòng đã quyết định, hai người không tiếp tục ở lại nữa, để tránh đối phương suốt đêm đuổi theo. Trước khi đi, Giang trưởng lão dặn người trên thuyền đi biển một lượt, bảo tất cả mọi người trên thuyền, bất kể nhìn thấy trên mặt biển hay trên bầu trời có tình trạng gì khác thường cũng phải giả vờ không thấy, để tránh làm cho đối phương nghi ngờ lại rước họa vào thân.
Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão lại bàn bạc cùng đám người Mạnh Sơn, thuyền biển vẫn đi về phía trước. Đến lúc đó, hai người bọn họ sẽ tìm cách tập hợp với mọi người sau.
Sau khi căn dặn xong tất cả, Lâm Nhất lại lấy ra Bích Vân Sa, dẫn theo Giang trưởng lão bay suốt đêm về phía nam...