Vô Tiên

Chương 505: Hồn đi (2)




Lâm Nhất Ám thở phào nhẹ nhõm, bay thẳng tới và hạ xuống trên thuyền.

Đệ tử Thiên Long phái thấy Lâm Nhất tự trên không hạ xuống thì đều vui mừng ra mặt, cũng không có người nào gây ồn ào.

Thần thức của Lâm Nhất đảo qua trên thuyền, vẻ mặt lập tức thâm trầm. Hắn vội vàng lao thẳng đến khoang của Chân Nguyên Tử.

Bên trong phòng của Chân Nguyên Tử đông nghịt người, nhìn thấy Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện ở cửa, đã có người thất thanh kêu:

- Tiểu sư thúc nhanh tới đi, sư phụ không được...!

Lâm Nhất bước nhanh tới trước giường đang được mọi người vây quanh, chỉ thấy gương mặt Chân Nguyên Tử trong lòng Nguyên Thanh vàng như giấy, hai mắt vô thần. Nguyên Phong nắm thật chặt tay của sư phụ, lặng lẽ khóc.

- Tiểu sư thúc!

- Lâm đạo hữu, ngươi đã tới, không sao chứ?

Giang trưởng lão đứng bên cạnh giường, sắc mặt không ngừng biến đổi, khi nhìn thấy Lâm Nhất thì vội vàng đứng dậy đón.

- Lâm Nhất, ngươi không sao chứ?

- Lâm sư đệ...

Lâm Nhất giơ tay lên ra hiệu mình không sao rồi tới bên giường ngồi xuống, nắm cổ tay của Chân Nguyên Tử và truyền vào linh lực. Chỉ là vẻ mặt hắn càng lúc càng lo lắng, càng lúc càng nặng nề!

Vết thương dưới sườn của Chân Nguyên Tử được băng lại đã thấm đỏ. Phi kiếm xuyên qua bụng làm hắn bị thương nặng.

Giờ phút này hơi thở của Chân Nguyên Tử đã mong manh, sức sống không còn nhiều.

- Sao là như vậy? Sao là như vậy? Thuốc trị thương vô dụng sao? Linh tửu cũng vô dụng sao?

Giọng nói của Lâm Nhất run rẩy, hắn khó có thể tin nhìn Chân Nguyên Tử đang mê man!

- Chân Nguyên Tử dùng hết chân khí trong cơ thể đánh một trận cuối cùng. Làm vậy đã khiến tâm mạch bị đứt, thêm bên trong cơ thể tổn thương nặng nề, sức sống khó có thể giữ được, hiệu lực của đan dược cũng vô dụng.

- Nhưng người này cũng xem như là nhân kiệt, ở thời điểm sinh tử tồn vong lại giác ngộ, chân khí xoay chuyển, mạnh mẽ mở ra tổ khiếu huyền quan. Nếu không bị phi kiếm làm tổn thương, kinh mạch bị hủy hết, sức sống không thể tồn tại, người này có thể mượn điều này để thay da đổi thịt, vượt quá Tiên Thiên cảnh, bước vào luyện khí kỳ! Đúng là chuyện đời trêu người, đáng tiếc!

Giang trưởng lão thở dài một tiếng.

- Sư đệ! Ngươi tới rồi!

Cảm nhận được linh lực Lâm Nhất truyền vào, đôi mắt mờ đục của Chân Nguyên Tử sáng lên, mệt mỏi muốn cười nhưng môi chỉ khẽ giật giật, cuối cùng không còn sức lực chỉ nói ra được một câu.

Lâm Nhất vội vàng cúi người xuống, ngàn lời vạn lời đều nghẹn lại trong ngực, nhất thời nói không ra lời. Hắn nghẹn ngào nói:

- Sư huynh! Ta tới rồi!

Chân Nguyên Tử khẽ nói với giọng điệu đứt quãng:

- Sư đệ, trưởng lão nói ta cũng nghe được... Sư huynh ta đã thoát ra khỏi rào cản kia!

Hắn nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, trong giọng nói một vẻ thản nhiên cùng giải thoát khó nói được, trong ánh mắt còn lóe ra vẻ đắc ý!

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Lâm Nhất mím môi, cố gắng cười nói:

- Dù sao sư huynh cũng là sư huynh của ta!

Trong mắt Chân Nguyên Tử lộ ra ý cười tới, thở hắt ra như trút được gánh nặng, chậm rãi nói:

- Chuyến đi này không uổng! Tâm nguyện của ta đã được hoàn thành. Ai có thể ngờ được... Một lời nói đùa ở trên thảo nguyên cuối cùng lại thành một lời sấm, ứng nghiệm vào sáng nay... Ta không xứng mang theo ngọc bội... Sư đệ không được trách ta... Ban đầu ta có thể đi chung với sư đệ thêm một đoạn đường... Giờ hai thằng ranh con này lại giao cho sư đệ!

Giống như Giang trưởng lão nói, vết thương của Chân Nguyên Tử đã có cơ hội xoay chuyển. Lâm Nhất cực kỳ bi ai nhắm hai mắt lại và lặng lẽ gật đầu.

- Sư phụ...!

Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong đã khóc không thành tiếng.

Ánh mắt Chân Nguyên Tử đột nhiên lập tức sáng lên, tiếng nói của hắn trở nên rõ ràng hơn.

- Nhìn thấu hết cơ thể, trần duyên vạn cảnh tự sinh sôi, hiểu ra cảnh giới không có gì tệ, một trái tim sáng tựa trăng. Tiên lại thế nào? Phàm lại thế nào? Ha ha...

Chân Nguyên Tử cười to vài tiếng, sau đó đột ngột mất!

Bên trong phòng vang lên tiếng thổn thức!

Chân Nguyên Tử thế hệ tông sư của môn phái lại đi như thế. Hắn là người khiêm tốn, cử chỉ hào hiệp, khí phách lỗi lạc bất phàm khiến cho người ta kính trọng ngưỡng mộ! Nhất là khi đối mặt với kẻ địch mạnh lại không hề sợ hãi cùng ngông nghênh, càng khiến cho người ta kính nể!

...

Hồn này trở về! Phía đông không thể giữ được.

Hồn này trở về! Phía nam không thể kết thúc!

Hồn này trở về! Phía tây có họa, cát chảy ngàn dặm.

Hồn này trở về! Phương bắc không thể dừng lại.

...

Bài hồn thê lương vang lên ở trên biển.

Thi thể ba người Chân Nguyên Tử, Biện Chấn Đạc, Lê Thái Y được quấn trong vải trắng bị đẩy vào trong nước biển mênh mông, trong tiếng la bi thương lại vang vọng của Tiêu đường chủ. Trên mặt biển văng lên bọt nước, thi thể của ba người liền biến mất!

Đứng trên thuyền, nhìn mặt biển vẫn mênh mông, Lâm Nhất bất đắc dĩ rơi lệ.

Chân Nguyên Tử suốt đời tìm đạo, hắn tìm được, hắn thoải mái, hắn cũng được giải thoát rồi!

Biện Chấn Đạc là kiêu hùng trong giang hồ từng tung hoành giang hồ, sảng khoái với ân oán tình thù nhưng không mất bản sắc anh hùng.

Lê Thái Y với ân oán rõ ràng, tính tình nóng như lửa. Vì báo thù nhà, nàng không tiếc phải chịu nhục, sống đầu đường xó chợ, vì một chấp niệm mà đi tới ngoài biên xa xôi. Trước thời khắc sống chết, nàng vẫn không mất vẻ yêu mị, bi tráng mà không mất đi sự cương liệt, giống như bông hoa mùa hè chợt nở rộ, sau đó đột nhiên biến mất trong chớp mắt, rực rỡ chói mắt!

Tất cả đều đi rồi, hồn đi, lên đường cho tốt!

Lâm Nhất lau nước mắt, thu lại sự bi thương. Hắn thoáng giơ tay lên, hai mảnh Ngân Nguyệt Loan Đao lóe lên ánh sáng u ám và bay về phía biển lớn, giống như hai cánh bướm đuổi theo hồn rời đi.

...

Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong quỳ gối trên sàn thuyền buồn bã không lên tiếng, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi! Nhìn huynh đệ hai người cực kỳ bi ai, Lâm Nhất khẽ thở dài một tiếng và chậm rãi rời đi! Hai người Nguyên Thanh cùng Chân Nguyên Tử có tình cảm như cha con. Hắn nhìn đến hai người lúc này liền nhớ đến sư phụ của mình. Hắn không có sức đi khuyên giải an ủi gì, bởi vì tim hắn cũng rất đau!

Đệ tử của Thương Hải bang đều quỳ ở trên sàn thuyền. Lâm Nhất đi tới bên cạnh Thạch Kiên, bước chân dừng lại và vỗ vào vai Thạch Kiên. Suy nghĩ một lát, hắn vẫn lắc đầu, lặng lẽ bỏ đi. Hắn cũng không biết nên nói gì.

Giang trưởng lão cùng đám người Mạnh Sơn đều đứng trang nghiêm ở trên sàn thuyền, vẻ mặt bi ai! Ba người chết đi mặc dù không có liên quan đến bọn họ, lại khó tránh khỏi cảm giác đồng mệnh tương liên. Ở trên con đường này, không ai biết ngày mai người ngã xuống sẽ là ai!