Vô Tiên

Chương 502: Trưởng lão của Trịnh gia (1)




- Trịnh gia ngươi hành sự không phân biệt được tốt xấu sao? Từ trước đến nay các người đều lấy nhiều khinh ít à?

Bản thân rơi vào trong vòng vây, Lâm Nhất vẫn không hề hoảng loạn, trái lại còn thản nhiên chất vấn đối phương.

Trịnh Huy Hùng bấm thủ quyết, một thanh phi kiếm màu đen tối tăm hiện ra:

“Oong" một tiếng, thanh phi kiếm bay lên cao và tiến vào tư thế chuẩn bị. Hắn lạnh lùng vô tình trách mắng:

- Người phải chết, cân gì nói nhảm nhiều như vậy!

- Vừa rồi lá gan của tiểu tử này cũng không nhỏ, thế nào, lúc này mới biết sợ sao? Hừ! Trịnh gia ta sao có thể để cho ngươi có thể nói này nói nọ được chứ!

Trịnh Huy Anh cũng lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu trắng bạc với ánh sáng chói mắt. Hắn cùng Trịnh Huy Hùng một trái một phải. Trịnh Cừ chặn đường lui của Nhất Lâm cũng không dám chậm trễ, lấy phi kiếm ra xoay quanh trên đầu. Trịnh Hải cùng Trịnh Ba bên cạnh cũng cầm trường kiếm trong tay, cẩn thận đề phòng.

Năm người Trịnh gia vây kín hai đầu đường, Lâm Nhất đứng giữa một mảnh đất trống hơn hai mươi trượng.

Đám người Trịnh gia cẩn thận như vậy, còn sợ Lâm Nhất chạy mất. Bắc Châu Thành chính là sản nghiệp của Trịnh gia, nếu như dung túng cho đối phương giết người phóng hỏa ở trong thành, còn tổn hại tới tiền tài của bản thân. Sư tử hùng mạnh xử lý một con thỏ, chỉ cần một đòn toàn lực, sau khi chém giết đối phương thì những người phàm kia cũng không chạy thoát được.

Lâm Nhất đã đoán ra tâm tư của đối phương, nếu không lo lắng cho đám người Giang trưởng lão, hắn sẽ không ở chỗ này dây dưa cùng đối phương. Cho dù cuối cùng mình bị thua coi như là tìm thê một phần sống cho những người trên thuyền!

Có thể giết Nhan Thủ Tín trên hòn đảo kia, Lâm Nhất không tin mình không giết được hai trưởng lão của Trịnh gia trước mắt này. Hơn nữa, đây vẫn còn không phải là ở trên biển, bớt đi lo lắng phía sau. Hắn muốn đánh hay muốn đều do mình tới chọn, mà không phải do đối phương quyết định!

- Ta nhớ kỹ Trịnh gia các ngươi rồi, mong các ngươi không thấy hối tiếc với những gì đã gây ra trong hôm nay! Các ngươi muốn giết chết ta, thì cứ đến đây đi!

Thấy tình thế ép người, lại không kéo dài thêm nữa, Lâm Nhất quát lạnh một tiếng, Huyền Thiên Thuẫn lóe sáng che kín toàn thân. Tay phải hắn chỉ một cái. Một ánh sáng màu bạc lập tức soi sáng con đường trong bóng đêm và lao thẳng về phía Trịnh Huy Hùng, kèm theo một tiếng nức nở làm người ta sợ hãi.

Cùng lúc đó, tay trái của Lâm Nhất nắm mấy lá bùa ném ra, một ngọn lửa bốc cháy hừng hực, gào thét bay về phía Trịnh Huy Anh.

Trịnh Huy Hùng tự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, vừa muốn ra tay lại thấy người trẻ tuổi trước mắt này nói nhảm, trong tay hắn chợt chậm lại. Ai ngờ đối phương còn chưa nói dứt lời đã ra tay trước, một đường kiếm quang mang theo sát ý khiếp người lại đến trước người.

Thầm buồn bực vì sự kiêu ngạo của đối phương, Trịnh Huy Hùng khống chế phi kiếm nghênh đón.

Bên cạnh, Trịnh Huy Anh thấy Lâm Nhất đột nhiên ra tay nhưng không kịp dùng phi kiếm ngăn địch, vội vàng ném ra một mảnh mai rùa trong tay. Mai rùa gặp gió lại lớn lên, bỗng nhiên hóa thành kích thước hơn trượng, ngăn cản Hỏa Cầu Phù kéo tới.

Trịnh Huy Anh âm thầm cười, tiểu tử này chẳng qua cũng chỉ có như vậy thôi!

- Leng keng...

Một tiếng động vang lên, hai thanh phi kiếm va chạm giữa không trung. Phi kiếm của Trịnh Huy Hùng chấn động một tiếng và lùi lại hơn trượng, Tiếng kiếm ngân của Lang Nha kiếm của Lâm Nhất càng to lớn, hoàn toàn không lui lại mà chớp động ánh sáng đuổi theo nhanh hơn.

Trịnh Huy Hùng thầm giật mình lại vui mừng. Linh khí! Hắn vừa động lòng tham đã lập tức biến sắc, phẫn nộ quát:

- Tiểu tử giả dối!

Hóa ra là Lâm Nhất mượn lúc hai người Trịnh Huy Hùng đang đỡ chiêu thì lao đến bên cạnh ba người Trịnh Cừ. Ba người cho rằng có trưởng bối trong tộc ở trước mặt, mình ở đó cũng chỉ cho có, có thể vào lúc đối phương chạy trốn thì ngăn cản một lát là hết trách nhiệm.

Ai có thể nghĩ tới Lâm Nhất ra một chiêu giả, sát chiêu thật sự lại nhằm vào ba người bọn họ.

Trịnh Cừ vội vàng phát động phi kiếm đâm về phía Lâm Nhất, đối phương lắc người lại biến mất trên đường phố. Phi kiếm quanh quẩn trên không trung nhưng không có chỗ phát lực. Trong lúc hắn đang bối rối thì thấy có một ngọn lửa đã láo tới.

Trịnh Cừ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng dán hai tờ giáp phù lên trên người.

Theo ngọn lửa lao đến, Lâm Nhất nhân cơ hội hiện ra, tay cầm Xích Viêm kiếm chém mạnh xuống. Giáp bùa thoáng cái đã vỡ nát, ở trong phút chốc một con rồng lửa đã nuốt sống Trịnh Cừ.