- Y! Vật này rất nặng, đạo hữu từ chỗ nào chiếm được?
Giang trưởng lão tò mò tiếp nhận tảng đá, nâng ở trong tay nhìn từ trên xuống dưới.
- Thành dưới nước của Thất Tinh đảo.
Cạy tường nhà người ta, mới thật không dễ dàng làm ra một tảng đá, đối với những cái này, Lâm Nhất tự nhiên khó nói ra được.
Giang trưởng lão trầm ngâm nửa ngày, lại tự mình lắc đầu một cái, một hồi lâu, hắn mới mang theo chần chờ nói:
- Vật ấy có chút giống Hỏa Vân Thạch, còn có một chút giống Sa Tinh Thạch, lão phu cũng không nói được đây tột cùng là đồ vật nào. Bất quá có thể kết luận, vật ấy lai lịch bất phàm.
Lâm Nhất nháy mắt, đây không phải là cái gì cũng không nói sao! Hắn thu hồi tảng đá, cười cười không nói gì.
Nhìn thấy vẻ mặt đối phương có chút thất vọng, Giang trưởng lão có chút áy náy than thở:
- Lão phu cũng là phí trăm năm thời gian, sống uổng một đời a! Nếu từ nhỏ có thể gia nhập một ít môn phái thì tốt rồi!
Này liên quan gì tới không nhìn ra lai lịch của tảng đá chứ? Bất quá Lâm Nhất vẫn suy tư gật đầu một cái, bất luận môn phái nào nội tình cũng không thể khinh thường, trong chốn giang hồ như vậy, Tu Tiên giới cũng không ngoại lệ.
- Năm đó, khi tuổi của lão phu vẫn chỉ như đạo hữu...
Tâm tư của Giang trưởng lão dần dần bay xa.
Thời điểm Giang trưởng lão mười tám, mười chín tuổi, giống như các tuấn kiệt bây giờ, viễn phó hải ngoại, sau khi trải qua thiên tân vạn khổ, đi tới Đại Hạ. So với những đệ tử khác thì may mắn hơn nhiều, trên người hắn lại có linh căn tu tiên.
Vì vậy năm đó Giang trưởng lão liền phụ thuộc vào một gia tộc tu tiên ở Đại Hạ, đạt được cơ hội tu luyện. Ở trong gia tộc này, người thiên tư ưu tú khắp nơi, tài năng xuất chúng trong những người này, có thể gia nhập Tiên môn, tài nguyên tu luyện càng tốt hơn.
Vào lúc kia, trong lòng Giang trưởng lão biết cơ hội chiếm được không dễ. Vì thế hắn rất cần cù dụng tâm, nhưng tư chất của mình có hạn, còn có các loại duyên cớ khác, cuối cùng vẫn không thể thu được tư cách tiến vào Tiên môn.
Giang trưởng lão không cam lòng, ở trong gia tộc tu tiên kia khổ sở tu luyện, nhưng qua mấy thập niên, tu vi của hắn vẫn thấp như cũ.
Mắt thấy người đã già, cuối cùng Giang trưởng lão cũng tình ngộ. Hắn biết tu tiên lộ của mình đã kết thúc, nên trở về Đại Thương. Đối với Thiên Long phái mà nói, động tác này của hắn là có ý đền đáp tông môn.
- Đại Hạ không chỉ có gia tộc tu tiên, còn có tán tu. Nhưng cuối cùng muốn có tư cách đi trên con đường tu luyện, thì vẫn phải gia nhập Tiên môn mới tốt. Ngươi cũng biết, Tiên môn bất luận to nhỏ đều có truyền thừa. Những truyền thừa này đều kéo dài ngàn năm, vạn năm, công pháp, điển tịch bao hàm toàn diện, người tu vi cao siêu càng kinh diễm tuyệt luân. Có trong môn phái ẩn giấu thượng cổ bí ẩn, lời đồn đại của Tiên Giới… chỉ có gia nhập Tiên môn, mới có thể tiếp xúc đến những bí mật bất truyền kia, tăng trưởng kiến thức, cũng có thể cùng đồng môn luận bàn xác minh. Như vậy tu vi mới có thể cao hơn một tầng! Ở trên Tiên đạo mới có thể đi càng xa hơn!
Giang trưởng lão thở dài, vuốt râu, hai mắt trở nên sáng ngời. Hắn nhìn Lâm Nhất nói:
- Thôi thôi, cuộc đời này đã như thế. Nếu Đạo hữu có cơ hội gia nhập Tiên môn, tuyệt đối không nên bỏ qua, để tránh khỏi dẫm vào vết xe đổ của lão phu.
- Gia nhập một môn phái, quả thực cần phải như vậy?
Lâm Nhất tự nhủ nói một câu.
- Đương nhiên rất cần!
Giang trưởng lão trừng mắt, có chút cậy già lên mặt trách mắng:
- Nếu ngươi có duyên gia nhập môn phái, thì tảng đá màu tím vừa rồi kia, ngươi cần hỏi lão già ta sao? Trong môn phái tự có bí tịch luyện khí, trận pháp, đan dược… đều có thể từ đó rút ra kiến thức, không phải sao?
Lâm Nhất giờ mới hiểu được vì sao đối phương canh cánh trong lòng! Bất quá thấy Giang trưởng lão ngôn tình thành khẩn, hắn không khỏi nghiêm nghị nói:
- Lời vàng ngọc của trưởng lão, tiểu tử nhớ kỹ!
- Xem như là ta cậy già lên mặt vọng ngôn đi! Đạo hữu chớ trách!
Giang trưởng lão cũng phát hiện giọng điệu của mình có chút nghiêm khắc, giọng nói của hắn mềm nhũn, ôn hòa cười nói.
Năm đó nếu có tu vi như Lâm Nhất hôm nay, tiến vào Tiên môn chỉ là sự tình nước chảy thành sông. Vì vậy Giang trưởng lão không có nói dối, hắn thật sự kỳ vọng người trẻ tuổi trước mắt có thể đi xa hơn. Như vậy ai nói sẽ không có lợi với Thiên Long phái!
Hai người đang nói chuyện, thầy trò Chân Nguyên Tử đi đến, thấy Giang trưởng lão cũng ở đây, ba người vội vàng hành lễ.
Trên hải thuyền, ngoại trừ Lâm Nhất, Giang trưởng lão cũng không thích hàn huyên với người khác, liền mượn cơ hội rời khỏi.
Lâm Nhất cầm lấy phi kiếm đưa tới, Giang trưởng lão từ chối lấy lệ, liền vui rạo rực nhét vào trong túi, bất quá hắn cũng không lấy không, lúc gần đi ném ra một túi nhỏ linh thạch.
Cầm linh thạch trong tay, Lâm Nhất xoay người lại, cười ha ha nhìn về phía thầy trò Chân Nguyên Tử, chào hỏi:
- Tùy ý ngồi đi!
Chân Nguyên Tử rất tùy ý ngồi ở bên cạnh bàn, hai đồ đệ thì giữ lễ tiết, Nguyên Thanh tiến lên cười nói:
- Tiểu sư thúc dung quang toả sáng, không biết lại đạt được đồ tốt gì rồi!
Lâm Nhất nhìn túi tiền trong tay cười:
- Cho dù nói cũng vô dụng, ngươi không hiểu.
- Khà khà! Sau khi Tiểu sư thúc thành trưởng bối, càng hiện ra phong độ cao nhân rồi!
Nguyên Phong cũng phụ họa theo.
Lâm Nhất nhướng mày, hơi lúng túng nhìn về phía huynh đệ Nguyên Thanh nói: