Vô Tiên

Chương 471: Thành dưới nước (2)




Sao tìm nửa ngày, một cái cũng không thấy, lúc này lại đều chạy ra? Lâm Nhất chần chờ, thanh vân dưới chân hạ xuống, phút chốc đến trước người Du Tử Tiên, ai biết hắn vừa muốn kéo đối phương lên, đối phương lại dừng bước, kinh hỉ chạy về phía sau, trong miệng còn ồn ào:

- Mau theo ta, trong phòng còn có người!

Cánh tay vươn ra ngừng lại, Lâm Nhất quay đầu nhìn lên trên, vì chậm trễ, vòng xoáy đã biến mất không thấy hình bóng.

Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ Nguyên Thanh ở trên mặt đất, thu hồi Bích Vân Sa, cười khổ nói:

- Du sư huynh dẫn đường đi!

- Tiểu sư thúc, ta biết lão nhân gia người sẽ đến cứu ta. Sư phụ ta sao rồi, hắn không tức giận chứ!

Nguyên Thanh đi theo bên người Lâm Nhất, vui cười hớn hở, không nhìn ra một chút ưu sầu.

- Ta không có lớn bằng ngươi đâu, còn lão nhân gia? Ngươi bình an là được, sư phụ ngươi có tức giận hay không, bản thân ngươi còn không biết?

Lâm Nhất biết được mấy người mất tích bình an, cũng thầm may mắn, nhưng trong lòng mang theo nghi vấn, theo hai người đi vào một tiểu viện.

- Tiểu sư thúc mau vào!

Đứng ở trước một cửa viện, Nguyên Thanh cười hì hì quay đầu lại ra hiệu.

Lâm Nhất đánh giá bốn phía, âm thầm kinh ngạc. Cách đầu phố gần như vậy, nhưng thần trí của mình căn bản không có phát hiện trong viện này có người! Hiện tại cũng như vậy.

Nga! Viện này có thể che đậy thần thức! Vừa rồi mình chỉ vội vàng tìm người, nhưng căn bản không có phát hiện phòng ốc ở hai bên dị dạng. Có thể thấy được, dưới nóng ruột vẫn sẽ làm người bất cẩn!

Trước mắt là một tiểu viện, phòng ốc tường viện đều do tảng đá xây thành, ngay cả bàn ghế cũng như thế, đều tạo hình cổ kính, không biết đã tồn tại bao lâu.

Xuyên qua sân nhỏ, Nguyên Thanh và Du Tử Tiên đi vào một gian phòng, thấy trong phòng song song nằm ba người, trên ghế còn ngồi một người, chính là La Dung và ba đệ tử nội môn.

Sáu người mất tích quả nhiên đều còn, làm cho trong lòng Lâm Nhất hơi nhẹ nhõm, phiền muộn khi bỏ qua thời gian rời khỏi thành dưới nước cũng tiêu tán rất nhiều. Chỉ là trong sáu người, trừ Nguyên Thanh, năm người còn lại đều bị thương. Vì sao bị thương? Ngã sao!

Người trong phòng nhìn thấy Lâm Nhất, trên mặt mỗi người mang theo vẻ vui mừng. Có người đi vào, thì có thể đi ra ngoài, sắp được cứu vớt, mấy người này cũng yên lòng, tự thuật sự tình phát sinh đêm qua.

Sáu người này không thể đúng lúc nhảy ra thuyền nhỏ, lập tức bị cuốn vào trong vòng xoáy, lực đạo mạnh mẽ kia, trong nháy mắt vứt mấy người ra thuyền nhỏ. Thời điểm đầu óc choáng váng, từng người hi lý hồ đồ tiến vào thành dưới nước.

Vòng xoáy kia cách mặt đất mấy chục trượng, ngã chết người cũng rất bình thường, trong lúc cấp thiết, Nguyên Thanh trước tiên rơi xuống, nhưng hồn nhiên vô sự. Ngẩng đầu thấy năm người còn lại nện xuống, hắn liền ra tay cứu, nhưng nhất thời sao có thể cứu hết, chỉ có thể di động bước chân, mạnh mẽ đỡ lấy người rơi xuống.

Trong lúc vội vàng, Nguyên Thanh cái khó ló cái khôn, bổ ra chưởng lực, lúc này mới giảm bớt tư thế rơi xuống của mọi người.

Du Tử Tiên mượn chưởng lực của Nguyên Thanh, thi triển khinh công hạ xuống, chỉ tổn thương mắt cá chân. Mà La Dung và ba đệ tử nội môn còn lại, thì vận khí không có tốt như vậy, từng cái từng cái không phải té gảy chân, thì cả người bầm tím.

Một nhóm sáu người, trải qua một trận tai ương bất ngờ, đa số đều có thương tích cất bước bất tiện, không thể làm gì khác hơn là tìm một tiểu viện gần nhất, tạm thời dàn xếp lại.

Trong mấy người chỉ có Nguyên Thanh đi đứng lưu loát, hắn liền ở trong thành trấn đi dạo lung tung, cũng không tìm được đường đi ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là trở về tụ họp với mọi người, suy nghĩ biện pháp ra ngoài.

Nhưng nơi nào lại có biện pháp chứ! Cứ như vậy giằng co một ngày, cũng phân không rõ thời gian ở dưới nước, mệt mỏi liền ngủ một giấc, vẫn là Nguyên Thanh cơ linh chút, thêm vào tu vi nội công cao hơn đám người Du Tử Tiên, tinh lực cũng tốt hơn rất nhiều, không nhịn nổi tính tình đi ra kiểm tra, mới thấy được Lâm Nhất đang muốn rời khỏi.

Tiếng la của Nguyên Thanh cũng kinh động mấy người trong phòng, Du Tử Tiên vội vàng chạy ra.

Mấy người đều bị tổn thương, đã bó xương dùng thuốc, không đáng lo ngại. Nguyên do khiến Nguyên Thanh lông tóc không tổn hại, bản thân hắn ngây thơ không biết, nhưng Lâm Nhất lại rõ ràng.

Ngọc bội phòng thân trong ngực Nguyên Thanh đã cứu hắn, chỉ là vướng bởi đám người Du Tử Tiên, Lâm Nhất mới không nói ra.

- Tiểu sư thúc, nơi đây thực cổ quái, một thành trấn to như vậy, phòng ốc rất nhiều, nhưng ngay cả một bóng người cũng không có, càng không có thức ăn thức uống, chúng ta nên làm sao đi ra ngoài đây?

Nguyên Thanh hỏi.

Đồ vật trong phòng đều hoàn hảo, Lâm Nhất ngồi ở trên một cái ghế, ngón tay nhẹ gõ bàn, phát sinh thanh âm đốc đốc đốc. Hiển nhiên, cái bàn không phải vật liệu bình thường làm ra, vẫn kiên cố như mới.

Mấy người nằm trên giường cũng không có đệm giường, chỉ có một cái bồ đoàn bị ném qua một bên; vách tường sạch sẽ bóng loáng, không có bích hoạ trang sức; nơi này lúc trước chắc chắn có người ở lại, chỉ là những người kia chạy đi đâu rồi?

Nghe Nguyên Thanh hỏi, Lâm Nhất thu hồi tâm tư, nhìn mấy người nói:

- Mấy ngày nay đêm trăng tròn, trên mặt biển sẽ hình thành vòng xoáy. Đến lúc đó ta mang các ngươi rời khỏi đây là được. Bọn ngươi ở đây chờ một ngày nữa, không nên đi loạn, để tránh khỏi bất ngờ, ta đi khắp nơi nhìn một chút.