Vô Tiên

Chương 469: Tìm kiếm dưới biển (2)




Giờ hợi ba khắc vừa tới, trên mặt biển ba quang hỗn loạn, giống như ném đá vào mặt hồ bình tĩnh, lại giống như gió thu thổi tỉnh người trong mộng. Mọi người ngừng thở, ngưng thần nhìn tới...

Chỉ thấy ngân quang ở trên mặt biển cấp tốc lưu chuyển về một chỗ, càng ngày càng nhanh, càng lúc càng cấp, như ngân hà đảo chiều, lại như ánh huỳnh quang bay lượn. Không bao lâu, trên mặt biển ánh sáng xoay chuyển, ánh huỳnh quang lấp lóe, thời điểm sáng đến chói mắt, lại đột nhiên tiêu tán không gặp.

Ngược lại trên mặt biển đột nhiên lõm xuống vòng xoáy rộng mấy trượng, càng chuyển càng nhanh, nhanh chóng trở thành một lỗ thủng đen nhánh rộng hai mươi, ba mươi trượng.

Trên mặt biển ba quang liên tục lưu động về phía vòng xoáy, phút chốc liền biến mất không thấy hình bóng. Phảng phất như biển rộng mở ra miệng lớn, thoả thích nuốt ánh sáng của mặt trăng.

- Trời ạ! Này là thế nào?

Chân Nguyên Tử kinh ngạc trợn to hai mắt, người ở trên đảo cũng giống như vậy, chỉ có sắc mặt Lâm Nhất trầm tĩnh nhìn tất cả những thứ này, không nói một lời!

Vòng xoáy trên mặt biển vừa hiện, thần thức của Lâm Nhất tùy theo đi xuống tìm kiếm. Khi vòng xoáy từ nhỏ lớn lên, trong tim của hắn cũng chấn động. Vòng xoáy đẩy ra nước biển, dưới biển xuất hiện một đường hầm cực sâu, thần thức theo đi xuống tìm kiếm, nguyên bản đáy biển thấy không rõ, lại rõ ràng như vậy.

- Sư đệ! Sư đệ ngươi làm sao vậy?

Chân Nguyên Tử kinh thán qua đi, không khỏi nhìn về phía Lâm Nhất ở bên người. Dị tượng đêm trăng kỳ dị như vậy, chỉ có người trong Tiên đạo mới có thể giúp đỡ giải hoặc! Ai biết đối phương chỉ yên lặng đứng thẳng, giống như thờ ơ với tình huống trước mắt.

- Ta không sao, sư huynh không cần phải lo lắng. Giang trưởng lão, ngươi có thấy cái gì không?

Lâm Nhất nhìn Chân Nguyên Tử gật đầu ra hiệu, lại hỏi Giang trưởng lão.

Giang trưởng lão tự nhiên hiểu Lâm Nhất hỏi cái gì, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, than thở:

- Tình hình phía dưới kia, lão phu không nhìn thấy!

Lâm Nhất nhíu mày, sau khi thầm nghĩ, ánh mắt hắn lóe lên, ôm quyền nhìn Giang trưởng lão và Chân Nguyên Tử nói:

- Lúc này không phải lúc nói chuyện, bọn ngươi ở bên bờ chờ đợi, ta đi xem xem một chút sẽ trở về!

- Sư đệ ngươi phát hiện cái gì sao?

- Lâm đạo hữu cẩn thận!

Thần sắc của Chân Nguyên Tử và Giang trưởng lão khác nhau, nhưng đều mang theo thân thiết. Lâm Nhất cũng không nói nhiều, chân đạp thanh vân, bay đến giữa không trung. Trên đá ngầm còn có hai ngư dân bản địa chèo thuyền, thấy có người bay lên, kinh hãi quỳ lạy, ngay cả dị tượng trên biển cũng quên mất, trong miệng ngăn không được hô to Tiên Nhân, đó là Tiên Nhân biết bay a!

Lâm Nhất đến giữa không trung, tình hình dưới vòng xoáy càng thấy rõ. Vòng xoáy trên mặt biển, đường kính khoảng hai mươi, ba mươi trượng, phía dưới nơi nhỏ nhất cũng hơn mười trượng, dưới đáy biển làm hắn khiếp sợ, càng kích lên lòng hiếu kỳ.

Vòng xoáy này phải qua giờ tý mới hợp lại, hơn một canh giờ, đầy đủ mình xuống tìm tòi. Nói không chắc đám người Nguyên Thanh chưa chết, liền có thể nhân cơ hội cứu người. Một canh giờ này là cơ hội duy nhất của tối nay, có muốn xuống hay không?

Mà sau khi vòng xoáy xé rách nước biển, để Lâm Nhất trở nên động dung chính là, dưới đáy biển rõ ràng có thể thấy được, càng là huyễn ảnh lầu các đình tạ.

Bất quá Lâm Nhất tin tưởng thần trí của mình nhìn thấy, này chắc chắn không phải ảo giác dưới đêm trăng. Chẳng lẽ đúng như kệ ngữ của Thất Tinh đảo nói, dưới nước biển còn có một thành trấn? Đây là một thành trấn như thế nào? Người nào ở dưới đáy biển? Đám người Nguyên Thanh có thể bị vòng xoáy hút vào trong thành trấn hay không?

Nghi vấn nhiều hơn nữa cũng vô dụng, trừ khi tự mình đi xuống xem! Lâm Nhất thầm hít một hơi, thôi thúc Huyền Thiên Thuẫn quấn ở trên người, dưới chân hơi động, hắn đi tới trên vòng xoáy, thân hình chậm rãi hạ xuống.

Mọi người ở trên đá ngầm kinh hãi đến biến sắc, thấy vòng xoáy lại muốn bắt đầu thôn phệ, Chân Nguyên Tử đã gấp đến độ hô to:

- Sư đệ không nên dễ dàng mạo hiểm! Mau trở lại!

Nghe được tiếng la, Lâm Nhất giương giọng nói:

- Ta đi xuống dưới nhìn, không cần phải lo lắng!

Nói xong, thân hình của hắn đột nhiên không thấy, hiển nhiên đã bị vòng xoáy hút vào đáy biển.

Lâm Nhất chân đạp thanh vân, toàn bộ tinh thần đề phòng, bay vào trong vòng xoáy. Nước biển bốn phía cấp tốc xoay tròn, phát sinh tiếng rít như gió, rung động không lớn nhưng khí thế doạ người, làm người cảm giác như ngã vào một cái giếng sâu.

Chỉ là, thành giếng này là nước biển, dưới giếng là một thiên địa khác.

Đi xuống khoảng 500 trượng, dưới thành giếng đen nhánh, phảng phất như miệng giếng đảo ngược, hào quang sáng sủa, đường phố, phòng ốc càng rõ ràng.

Lâm Nhất dừng lại một chút, nhìn miệng giếng cách đó không xa, lại ngẩng đầu nhìn lên trên. Trên vòng xoáy sâu mấy trăm trượng, minh nguyệt lấp loé, chiếu rọi đến bốn phía vòng xoáy ánh sáng lưu động, quỷ dị kinh người. Mà hấp lực to lớn phía dưới chậm rãi kéo hắn, dường muốn thôn phệ.

Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, thân thể Lâm Nhất trầm xuống, xuyên qua miệng giếng có hào quang chớp động kia.

Ngay khi xuyên qua miệng giếng, Lâm Nhất đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ đi. Thân hình hắn vội dừng lại, nhìn về bốn phía.

Lúc này Lâm Nhất treo ở giữa không trung, miệng giếng ở trên đỉnh đầu vẫn tồn tại như cũ, từng đạo từng đạo nguyệt quang theo vòng xoáy trút xuống.

Lâm Nhất tin tưởng, hiện tại muốn bay ra ngoài cũng không khó. Tâm trạng an tâm một chút, chờ hắn cúi đầu nhìn tới, không khỏi trợn to hai mắt...