Vô Tiên

Chương 462: Thất Tinh đảo. (1)




Đôi lúc trong lòng Hoằng An cũng sẽ nhớ đến Lâm Nhất, nhưng mà, hắn càng cảm thấy hối hận nhiều hơn. Bây giờ Lâm Nhất đã không phải là Lâm huynh đệ lúc trước nữa, một vương gia bình thường như hắn muốn lôi kéo làm quen cũng chẳng lôi kéo nổi.

Cùng ở trên một con thuyền, muốn khách sáo với Lâm Nhất chút, nhưng còn khó khăn như vậy. Dần dần Hoằng An cảm thấy Lâm Nhất cách hắn càng xa, xa đến mức không đến gần được, thân phận Tiên Nhân càng ngày càng cao, cao đến mức một vương gia như hắn cũng phải ngưỡng mộ.

Cứ như vậy, sao Hoằng An không hối hận chứ! Nếu như lúc cứu Lâm Nhất ở kinh thành, nhân cơ hội kết giao, dùng thành ý đối với hắn, không chừng còn có thể trở thành bằng hữu tốt, thậm chí là huynh đệ rồi. Nếu như vậy, hắn cần gì phải sợ hoàng huynh nữa chứ? Chỉ trách lúc đó mắt mình vụng về, nếu lúc quen trên con thuyền này, không xem đối phương là một võ giả bình thường, có lẽ bây giờ đã khác.

Hoằng An tự hối hận! Trời cao bất công với hắn, nếu cho hắn thân phận Vương tộc cao quý, sao phải bắt hắn trải qua đau khổ nữa chứ?

Muốn làm thân với phái Thiên Long, đối phương cũng chỉ ăn nói theo lễ nghi, chỉ là xã giao. Dường như tên vương gia như hắn biến thành nữ tử phong trần, không cách nào chiếm được lòng chân thật của đối phương.

Tất cả những thứ này, đều là nghiệp của hoàng huynh hắn, hoàng huynh cứ muốn giết người của đối phương, làm cho người giang hồ đề phòng người triều đình, cũng làm cho giữa hắn và người giang hồ có khoảng cách, cuối cùng không khổ người khác, chỉ làm khổ hắn thôi!

Hoằng An đang tự than trời oán đất, cửa phòng mở ra, hắn nhìn thấy tỷ muội Mộc Thanh Nhi đi lên lầu thai, Hoằng An vội sửa vạt áo, đội lại châu quan trên đầu, sau đó mới rút quạt giấy ra, nở nụ cười nho nhã, chào đón.

- Mộc cô nương, ta muốn gia nhập phái Thiên Long thì thế nào?

Mộc Thanh Nhi kéo Từ Tử Huyên muốn lên lầu, thấy Hoằng An, nàng xì cười ra tiếng.

- Ngươi tưởng thật đấy à! Làm vương gia thì có gì không tốt? Cứ muốn là người giang hồ, ngươi không sợ triều đình hỏi tội sao?

Hoằng An mở phạch quạt giấy trong tay ra, phẩy phẩy mấy cái, hắn cảm thấy gió xung quanh quá lớn, mới cất quạt đi, nghiêm mặt nói.

- Người trong giang hồ có gì không tốt chứ! Hành hiệp trượng nghĩa, ân oán phân minh, giang hồ tận tình! Chẳng phải có câu, nữ nhi giang hồ hào hùng vạn trượng, xách thiết kiếm trên vai đi khắp bát hoang sao? Hoằng An ta đã mong chờ từ lâu rồi.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hoằng An, Mộc Thanh Nhi vẫn cười dịu dàng như trước, nói.

- Chẳng phải nói, ngươi có thân phận vương gia tôn quý, mà ngươi lại có dáng vẻ của một thư sinh, chẳng giống bại hoại trên giang hồ sao? Được rồi, ngươi có vào giang hồ không cũng chẳng phải do ta quyết định, nếu sau này có cơ hội, ngươi đi cầu xin Mạnh trưởng lão đi, không chừng lão nhân gia muốn nhận một vương gia làm đồ đệ đấy! Ít nhất không sợ thiếu rượu uống rồi! Hì hì!

Hoằng An nghe vậy thì làm ra dáng vẻ tỉnh ngộ, lắc lắc quạt giấy, cười nói.

- Đúng là một lời đánh thức người trong mộng, ha ha! Mộc cô nương muốn lên lầu thai phải không? Xin mời!

Bây giờ trời đã vào tháng mười, mọi nơi trên Cửu Long Sơn ở Đại Thương đã đổ tuyết, nói cách khác, đây là trận tuyết đầu tiên rơi xuống. Nhưng ở đây, nước biển trong xanh, gió biển mát mẻ không hề lạnh. Có lẽ là vì đi về phía Nam, trên thuyền không hề có cảm giác mùa đông đến, ai cũng đang mặc đồ mùa thu, nhưng không có cảm giác không khỏe.

Một làn gió lướt nhẹ qua, biển xanh mênh mông sâu thẳm, thỉnh thoảng có vài con cá nhảy lên khỏi mặt nước, làm cho mặt nước nổi gợn rồi biến mất không thấy bóng dáng. Con thuyền lay động theo sóng, lặp lại quỹ tích tuần hoàn trên biển.

Một đám chim biển bay xẹt qua đầu thuyền, bay về hòn đảo nơi xa xa.

Trên thuyền không có tiếng nói, bình tĩnh như ngày xưa mới đi thuyền. Một lúc lâu không vào bờ, nhưng mọi người vẫn không quên mong đợi lục địa, cái khát vọng được lên bờ càng trở nên mãnh liệt hơn trong mỗi người. Trong ba tháng này liên tục chạy trốn trên biển, làm cho loại chờ mong đất liền trở nên mãnh liệt hơn, tất nhiên, trong đó còn kèm theo sự lo sợ không yên.

Cuối cùng con thuyền vẫn vào bờ.

Đó là một quần đảo, con thuyền bỏ neo xuống ở bến tàu của một hòn đảo.

Xung quanh là khoảng hai mươi chiếc thuyền đánh cá to nhỏ, một làng chài thấp thoáng trong bóng cây cao tốt, khói bếp màu lam nhàn nhạt bay lên.

Màu trắng của cát biển nhìn không thấy phần cuối, biển bốc sương trắng, hòn đảo xanh tươi thấp thoáng, giống như cảnh trong mơ.

Mọi người trên thuyền đi ra bến tàu, tiếng kẽo kẹt của ván gỗ lâu năm vang vọng. Có vài đệ tử trẻ tuổi nhịn không được giẫm mạnh mấy cái, sau đó nhún nhún, chắc rằng nơi mình đang đứng vẫn chắc chắn, không bị vỡ ra, hắn mới ngây ngốc nở nụ cười. Mà đệ tử có tuổi lớn hơn một chút đều bồi hồi, không ngừng thổn thức. Mặc dù còn có cảm giác lắc lư như ở trên thuyền, nhưng cảm giác chắc chắn ở dưới chân vẫn hiện lên mồn một, thật là tốt!

Giang trưởng lão dẫn theo đám người Mạnh Sơn đi lên bãi biển, tìm đến người thôn trưởng, dâng vải vóc và binh khí của Đại Thương lên, tỏ ra thiện ý.

Để đáp lễ, cộng thêm người làng chài chất phác, các đệ tử trên thuyền đều được tiếp đón nồng nhiệt, được thử mặc những bộ quần áo thô sơ.

Trong mười, hai mươi dặm hải đảo trước mắt, đây là quần đảo lớn nhất, cũng có nhiều ngư dân nhất. Những hòn đảo còn lại đều cách nhau mười mấy dặm, trên đó có vài làng chài nhỏ. Những người sinh sống trong làng chài đều làm nghề đánh cá kiếm sống, thỉnh thoảng trồng trọt chăn nuôi, cuộc sống tự cung tự cấp.

Quần đảo yên tĩnh rời xa chốn náo nhiệt này có tên là Thất Tinh đảo, mà thuyền của bọn họ dừng trên hòn đảo lớn nhất, người trên đảo gọi đảo là Lang Đảo.

Mọi người sơ nghe ngóng vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trên đảo không chó sói, hình dáng hòn đảo cũng không giống với con vật kia, có người suy đoán, có lẽ Thất Tinh trong chi Thiên Xu, nên được gọi là Tham Lang mà thôi. Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, người trên đảo chỉ có thể nhớ được tên đảo có mỗi chữ Lang, nên được gọi là Lang Đảo.

Nguyên nhân đảo này có tên như thế, không ai để ý. Quần đảo có phải được sắp xếp theo vị trí bảy ngôi sao hay không, cũng không người nào hỏi đến. Mọi người bước lên đảo, chỉ muốn ăn một bữa ăn ngon, tìm một bãi cát mềm mại, ngủ một giấc thật ngon, không còn cảm giác xóc nảy trong mơ nữa.

Trên thuyền chỉ để lại vài người trông coi, những người còn lại đều leo lên Thất Tinh Đảo, ngay cả Giang trưởng lão cũng được mời đến làng chài làm khách.