- Sư phụ, ngài nói xem sao tiểu sư thúc bế quan lâu như vậy?
Vừa buồn bực vừa ngán ngẩm, Nguyên Phong nhịn không được nhìn về phía khoang thuyền.
- Tiểu sư thúc của ngươi bị thương, tất nhiên phải bế quan chữa thương, lâu thêm chút cũng chẳng sao, mấy ngày trước hắn có truyền âm cho ta, nói là đã không sao, có lẽ không lâu nữa sẽ xuất quan.
Chân Nguyên Tử khẳng định nói.
Nguyên Thanh hơi do dự, hỏi.
- Sư phụ, chúng ta đến Đại Hạ rồi, còn trở lại nữa không?
Chân Nguyên Tử nghe vậy, dùng ánh mắt ẩn ý nhìn Nguyên Thanh, suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nếu để cho ngươi ở những nơi như hòn đảo của Nhan Gia, ngươi có muốn không?
- Mặc kệ, ở chỗ đó còn phải lo lắng đề phòng cả ngày, võ công trên người cũng chẳng có tác dụng gì!
Nguyên Phong giành trước nói.
Nguyên Thanh nhìn Nguyên Phong cười hì hì, gãi gãi đầu nói.
- Cũng không hẳn như vậy, nơi đó có lẽ cũng có nơi dành cho chúng ta ở cũng không chừng.
Chân Nguyên Tử lắc đầu một cái, than thở.
- Ngươi muốn làm một cao thủ tuyệt đỉnh được người người kính ngưỡng, hay là muốn làm tôi tớ thuộc hạ vậy? Thấy tình trạng trên Toại Đảo chưa, hai người các ngươi cũng tận mắt thấy đấy. Cho dù là cao thủ trên giang hồ như chúng ta, bọn kia muốn giết là giết, hoàn toàn không kiêng dè gì cả. Lần ra biển này, ta đưa hai người các ngươi đi theo cũng không uổng công, được trải qua nhiều chuyện mà những người bình thường không thể với đến được. Như vậy còn chưa đủ sao?
Nguyên Thanh vội nghiêm nghị nói.
- Đệ tử không dám nghĩ nhiều, cám ơn sư phụ dạy bảo!
Nguyên Phong kéo ống tay áo Nguyên Thanh, tò mò hỏi.
- Sư huynh, chẳng lẽ ngươi đến Đại Hạ thì không muốn quay về nữa! Ngươi để ta và sư phụ ở chỗ nào?
Nguyên Thanh vội cười, túm cánh tay Nguyên Phong, hơi chột dạ nhìn sư phụ, nói.
- Con chỉ tùy tiện nói, sư phụ đừng tức giận!
Chân Nguyên Tử cũng không tức giận, tâm tư của đồ đệ cũng không khó đoán. Hắn chỉ suy nghĩ, nếu mình trẻ hơn hai mươi tuổi, có thể nghĩ giống như Nguyên Thanh không đây!
Trước sau đều để Lâm Nhất ở trong lòng, không chỉ có Giang trưởng lão và thầy trò Chân Nguyên Tử, có rất nhiều người trên thuyền đang lo lắng cho Lâm Nhất.
Chỉ là, Lâm Nhất vừa tỉnh dậy thì đóng cửa phòng lại, không hề gặp bất cứ người nào, Vì vậy, hắn trở thành đề tài trên bàn trà của mọi người trên thuyền. chuyện.
Đương nhiên, không ai dám nói sau lưng là Lâm Nhất không đúng. Đối với tiên nhân, bọn họ vẫn có có sự kính nể!
Mỗi ngày, Biện Chấn Đạc đều dẫn theo Thạch Kiên, Lê Thải Y đi một vòng trước cửa phòng Lâm Nhất mới yên lòng, trong lòng Biện lão đầu sáng như gương. Địa vị của Lâm Nhất trên thuyền càng cao, mình và đệ tử mới có thể theo nước lên thuyền, ngày tháng trên thuyền này mới yên ổn được thêm chút.
Mỗi ngày đều đi loanh quanh một vòng, một là để nhìn Lâm công tử xuất quan chưa, hai là để mọi người biết được, Biện Chấn Đạc hắn có quan hệ không tồi với Lâm Nhất. Hai, ba tháng thế này, đệ tử Thương Hải bang lên thuyền hóng gió, đi qua chưa bao giờ thấy đệ tử phái Thiên Long khinh thường.