Trên mặt biển, con thuyền phái Thiên Long nhờ gió cuốn, quyết chí tiến lên.
Cho dù trên đường đi gặp được lục địa, hay là hòn đảo nhỏ trên biển, những đệ tử trên thuyền đều la lên, nhanh quay đầu, vòng qua, vòng qua!
Đất liền và hải đảo, không chỉ đưa đến sinh cơ vô hạn cho con người, cũng có thể đưa đến tai họa! Đi trên biển, khó khăn qua ngày tính là thứ gì, chỉ cần sống sót được mới là điều quan trọng nhất.
Con thuyền liều mạng đi về phía trước, nửa tháng trôi qua, tốc độ của thuyền không giảm. Một tháng trôi qua, thấy đảo vẫn tránh xa xa. Hai tháng trôi qua, con thuyền vẫn tiếp tục như vậy.
Lại gặp một hòn đảo phía trước, đám người Mạnh Sơn suy nghĩ một chút, hình như nguy cơ mà Nhan Gia đưa đến vẫn còn bồi hồi sau gáy, hơn nữa, trên thuyền chỉ còn lại ít lương thực, chống đỡ nổi vài ngày. Vì vậy, thuyền lại vòng qua hòn đảo phía trước, tiếp tục đi về phía Nam.
Trên thuyền, có người phẫn nộ nhìn hòn đảo bị thuyền bỏ lại phía sau, trên mặt là sự bất đắc dĩ và không muốn. Khó chịu và nôn nóng trong ba tháng, làm cho nhiều đệ tử dần không kiên nhẫn. Nhưng lại không thể làm trái lệnh của trưởng lão, nhưng mà, tinh thần của những đệ tử này đã thư giãn xuống rồi.
Dù sao đã chạy xa như thế, cái hòn đảo có người Nhan Gia kia, đã sớm bị bỏ lại phía sau mấy chục ngàn dặm, có người đã bắt đầu mong chờ, mong rằng con thuyền sẽ cập bến,
Trong tầng ba khoang thuyền, Mạnh trưởng lão đi cùng Tiêu đường chủ đến gần giường nhỏ của Giang trưởng lão, cẩn thận bẩm báo vài chuyện trên con thuyền.
- Sư thúc, con thuyền đã chạy được ba tháng, trên đường có thấy nhiều hòn đảo to nhỏ khác nhau, số lượng trên mười, cũng chạy xa khỏi nơi đó mấy vạn dặm. Nhưng mà, trên thuyền chỉ có mình Lâm Nhất không cần lương thực và nước ngọt, còn chúng ta thì không chịu nổi như vậy nữa. Đệ tử và Tiêu trưởng lão thương lượng với nhau, nên đi đến hòn đảo tiếp theo rồi vào bờ, bổ sung những vật tư cần thiết. Không biết ý của sư thúc thế nào?
Mạnh Sơn nói xong, chờ đợi Giang trưởng lão quyết định.
Con thuyền liên tục chạy trong ba tháng, hoàn toàn là ý của Giang trưởng lão. Hắn biết rõ lai lịch của các gia tộc tu tiên, cho dù Nhan Gia này có nhỏ, thì bọn họ cũng không thể chống đỡ nổi. Lựa chọn duy nhất bây giờ chính là trốn được càng xa càng tốt.
Vì vậy, thuyền đi theo suy nghĩ của Giang trưởng lão, kiên trì ba tháng không vào bờ.
Trong tối Giang trưởng lão cũng có lòng khác, đó là đang đợi Lâm Nhất lành vết thương rồi xuất quan. Nếu có kiếp nạn khác, còn cần nhờ Lâm Nhất chống đỡ,
Nhưng Lâm Nhất chỉ truyền âm cho bọn họ đưa mấy lần cơm, mà vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan, làm cho Giang trưởng lão sốt ruột. Hắn muốn truyền âm hỏi tình hình của Lâm Nhất, nhưng Tứ Tượng kỳ lại che giấu tất cả thần thức, dù gần trong gang tấc nhưng vẫn không liên lạc được với đối phương.
Cũng may mười ngày trước, trong lúc Lâm Nhất truyền âm cho người đưa cơm, có nói là vết thương đã khôi phục lại, mới làm cho lòng Giang trưởng lão yên tâm một chút!
Giang trưởng lão vuốt râu trầm tư một lúc, vẫn chưa suy nghĩ đến lời của Mạnh trưởng lão, mà là nghĩ. Có lẽ ngày tên nhóc kia xuất quan cũng không xa nữa!
Nghĩ đến đây, Giang trưởng lão tự mình gật đầu một cái, sau đó nói với Mạnh Sơn.
- Kiếp nạn lúc trước rơi xuống, may có Lâm đạo hữu giải khốn, mới chuyển nguy thành an được. Vì vậy, lão phu không thể không cẩn thận hơn! Nên nhớ rằng hải đồ khó lường, chỉ có thể cẩn thận hơn một chút, đến lúc có nguy cơ, chúng ta mới có thể ứng phó kịp. Con thuyền đi liên tục như vậy, có thể hơi khô khan, nhưng lại đổi được ngày tháng bình yên. Mà các ngươi muốn sống yên ổn thì phải nghĩ đến những gian nguy vừa trải qua, nhìn vào đó mà cẩn thận, như vậy mới có thể sống sót!
Tình hình trên thuyền thế nào, lão phu hiểu rõ trong lòng. Nếu như cần vào bờ, hai ngươi làm đi là được. Nhưng nên nhớ lời lão phu nói, nếu không, cho dù đến gần bờ, vẫn khó tránh khỏi chuyện không may!
Mạnh Sơn và Tiêu đường chủ khom người đồng ý, sau đó lui ra ngoài. Giang trưởng lão thầm thở dài một tiếng, chính mình vẫn là lão, càm ràm với bọn tiểu bối nhiều như vậy. Chỉ mong lần ra biển này, có thể bình an quay về, cũng xem như lúc còn sống có thể làm được chuyện cuối cùng cho phái Thiên Long! Còn nhớ lúc vừa đi vào phái Thiên Long, mình mới bao nhiêu chứ? Mười tuổi, hay là hai mươi tuổi?
Trên bong thuyền lúc này, cũng có người trầm tư.
Lúc trước mình nhìn thấy hắn, hắn có dáng vẻ thế nào? Một tên nhóc chưa bái vào phái Thiên Long, ở trong thôn nhỏ phổ thông, nhưng pháp nhãn của mình lại nhìn không thấy được? Cái gì không thông? Nói chung là không giống, nếu không thì mình đã không nghi ngờ thân phận của hắn, sau đó liên tục đi thử. Hắn thấy tên nhóc này cũng là người nhân nghĩa, lại có sự trầm tĩnh, cuối cùng phát hiện ra hắn biết võ công. Ai mà ngờ được, chuyện kinh dị xảy ra. Người chăn ngựa ở chung sớm chiều với mình lại là người trong Tiên Đạo mà mình khổ sở truy tìm.
Không chỉ như vậy, sư phụ hặp hắn từ nhỏ, có một đoạn nhân duyên, cuối cùng hắn nhặt được một sư đệ. Sư đệ của hắn đúng là cao thủ không lộ mặt! Có câu cửa miệng nói, người tài ở rừng, người tài và giỏi ở thành phố. Vậy mà sư đệ tiện nghi của hắn lại ở ẩn bên cạnh mình. Ha ha! Tên nhóc này không chỉ là người trong tiên đạo, hắn còn có thể chém giết người tu tiên luôn, tu vi không thấp! Tiếc là lão đạo ta không có Tiên duyên, không có cách nào, đành chờ kiếp sau rồi!
Tiểu tử này đã bế quan ba tháng, vì sao vẫn chưa đi ra, làm cho sư huynh này thật nhớ mong.
- Sư phụ, ngài ngồi một mình nghĩ gì vậy? Lại than ngắn thở dài.
Nguyên Thanh đánh thức Chân Nguyên Tử khỏi suy nghĩ. Ánh mắt từ cánh buồm lướt về trên khoang thuyền, sau đó ho nhẹ một tiếng, vuốt râu dài, Chân Nguyên Tử trừng mắt, nói.
- Ngốc ở trên thuyền này lâu, sư phụ hơi thất thần.