Vô Tiên

Chương 459: Chữa thương. (2)




Hơi thở ra, Lâm Nhất dùng ánh mắt vô thần và cô tịch đảo qua mọi người, nói nhỏ.

- Cảm ơn mọi người đã lo lắng, ta không sao, sẽ khỏi nhanh thôi, ta muốn bế quan chữa thương, không có chuyện thì không được làm phiền ta…

Giang trưởng lão ngồi trên giường nhỏ giãn lông mày ra. Cho dù có đan dược tốt cũng không bằng bản thân tự vận chuyển linh khí chữa thương được, Thấy Lâm Nhất có thể tỉnh lại là tốt rồi, nếu có thời gian, vết thương cũng sẽ khỏi thôi. Hắn đứng dậy nói.

- Vậy là tốt rồi, tất cả đều ra ngoài đi, để Lâm đạo hữu yên tâm dưỡng thương.

Lâm Nhất hơi gật đầu, hai mắt lại từ từ nhắm lại, chờ đến lúc trong phòng không còn ai, hắn mới dùng Tứ Tượng Kỳ đóng cửa phòng, sau đó lấy một viên linh thạch ra, lặng lẽ điều tức.

Vết thương của Lâm Nhất ra sao, cũng chỉ có bản thân hắn và Giang trưởng lão biết được. Mà vết thương của hắn nặng thế nào, càng hiểu rõ hơn Giang trưởng lão nhiều.

Trận này chém giết đối với Lâm Nhất mà nói, rất gian nan, gian nan đến mức linh lực của hắn tiêu hao hết, phủ tạng bị thương, tìm đường sống trong chỗ chết! Nếu không nhờ đan dược của Giang trưởng lão, sợ là hai ba ngày sau hắn cũng không tỉnh lại được!

Bây giờ Lâm Nhất miễn cưỡng tỉnh lại, suy yếu đến mức không hề có chút chống lại gì, bất kỳ người nào trên con thuyền này cũng có thể dễ dàng đưa hắn vào chỗ chết. Vì vậy, việc đầu tiên khi tỉnh lại là đuổi mọi người đi, bày trận pháp xuống.

Không phải Lâm Nhất không tin những người này, mà là hắn không thích giao tính mạng mình vào tay người khác thôi.

Không thể không nói, Nhan Thủ Tín rất cường đại, cường đại đến mức Lâm Nhất khó có thể chống lại được. Lúc trước giết chết hai tu sĩ Nhan Gia, làm cho tự tin tăng mạnh, nhưng cũng cảm nhận được sự hung hiểm trong trận đánh nhau giữa các tu sĩ. Tu sĩ cũng là người, có thể dễ dàng bị giết đi, nhưng mà, lúc gặp phải kẻ địch chênh lệch tu vi, vậy thì kết cục sẽ khác một trời một vực.

Tu vi của Nhan Thủ Tín không hề thấp hơn tầng tám, sóng linh khí chân động trên người hắn vượt qua sự hiểu biết của Lâm Nhất. Chứ đừng nói đến còn có một con chim đen khó chơi nữa. Không ngờ rằng có linh cầm thế này, vừa có thể chở người, còn có thể ngăn địch cứu viện.

Nhan Thủ Tín, ngươi có một con chim lớn như vậy đúng là không tệ, ít nhất có thể nhặt xác cho mình.

Lâm Nhất nhắm mắt ngồi ngay ngắn, khóe miệng giật giật, hắn khó nhập định lại được, cứ nghĩ đến hình ảnh lúc giao chiến.

Một người một chim kia không phải là tồn tại bình thường. Giết chết Nhan Thủ Tín, Lâm Nhất cũng không vui không sợ. Nếu không có Huyền Thiên Kiếm Trận kỳ diệu, người chết chính là hắn.

Là sát chiêu duy nhất, từ lúc đánh nhau với đối phương, Lâm Nhất không dám sử dụng Huyền Thiên Kiếm trận. Hắn sợ nếu như sát chiêu không có hiệu quả, hắn cũng bị thua cuộc luôn.

Vì vậy, từ trước đến sau Lâm Nhất luôn tìm cơ hội giết đối thủ ngay trong một đòn.

Hỏa Tước Phù kia có uy lực rất kinh người, tu vi của đối phương và phi kiếm cũng nguy hiểm vạn phần. Đối với hai sát chiêu của Nhan Thủ Tín, Lâm Nhất rất khó đối phó. May mà Huyền Thiên Thuẫn không làm hắn thấy vọng, giúp hắn có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nhưng mà, Huyền Thiên Thuẫn chỉ do linh khí trong cơ thể tạo thành, nên cực kỳ tiêu hao linh lực.

Cuối cùng, trận chém giết trở thành cuộc tranh đấu tu vi, đó mới là nguyên nhân làm cho Lâm Nhất rơi vào cảnh nguy hiểm.

Tu vi của Lâm Nhất không cao bằng đối phương, còn phải chia một tay ra điều khiển Bích Vân Sa dưới chân và Xích Viêm Kiếm nữa, có thể nói là đã có dấu hiệu thất bại

Tu sĩ tu vi tầng chín giết tu sĩ tu vi tầng bảy, là chuyện đương nhiên. Còn những chuyện ngoài ý muốn xảy ra tất nhiên xũng chẳng phải chuyện gì.

Ngay giây cuối cùng, Lâm Nhất hiểu rất rõ tình cảnh của mình, hắn không thể không dùng thủ đoạn được ăn cả, ngã về không, trong bước ngoặt sinh tử lấy Huyền Thiên Kiếm Trận ra. Ai ngờ rằng, Nhan Thủ Tín không phải là không có át chủ bài khác, ngoài Huyền Sắc giáp phù ở ngoài, trên người hắn vẫn có 1 tầng nhuyễn giáp nữa, đó mới là thủ đoạn bảo vệ mình cuối cùng của hắn.

Chỉ đến lúc Lâm Nhất đánh tan Thiết Giáp của bùa chú, rồi tự cho là mình có cơ hội đắc thủ, đó mới là lúc Nhan Thủ Tín dùng đòn sát thủ.

Hai bên đều có âm mưu, điều khác nhau đó là, Lâm Nhất dùng mạng mình đặt cược, mà Nhan Thủ Tín lựa chọn chiêu thức giết người. Hắn hoàn toàn không tin đối thủ có thể chuyển bại thành thắng được.

Đi vào chỗ chết để tìm đường sống, lúc Lâm Nhất đánh tan thiết giáp của Nhan Thủ Tín thì nhanh chóng mở ra kiếm trận.

Kiếm Lang Nha kiếm chia ra thanh phi kiếm thứ hai, nhân cơ hội đánh vào sau lưng Nhan Thủ Tín cũng đâm thủng nhuyễn giáp, trong bước ngoặt sống chết hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức khởi động thanh Lang Nha kiếm thứ ba đâm ngay vào khe hở nhuyễn giáp, thành công giết chết kẻ địch.

Một trận chém giết kinh tâm động phách như vậy, cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, sinh tử nghịch chuyển.

Chỉ là, một kích cuối cùng kia, Lâm Nhất cũng là nỏ hết đà! Huyền Thiên Thuẫn cũng không chịu nổi đòn tấn công hung hăng của đối phương, tiêu tan rồi ẩn vào trong cơ thể, cho dù mạnh mẽ thúc dục thì cũng chỉ bọc được khoảng hai, ba tấc ngoài cơ thể. Không chịu nổi phi kiếm và Hoả Tước của đối phương tấn công, làm cho lục phủ ngũ tạng của Lâm Nhất chấn động, linh lực trong cơ thể bị tiêu hao hết, suýt chút nữa rơi vào trong biển.

Cũng may là Nhan Thủ Tín đã bỏ mình, uy lực của Hỏa Tước và phi kiếm giảm mạnh, Lâm Nhất mới nhặt được lại tính mạng mình.

May mắn! Đây là cảm nhận sau khi Lâm Nhất giết được Nhan Thủ Tín!

Thủ đoạn đánh địch của Lâm Nhất vẫn quá non, dùng Hỏa Cầu Phù, Kim Chung Phù, mà gặp phải kẻ địch mạnh thì không dùng được. Không thể mượn lực lượng bên ngoài, chỉ dựa vào tu vi bản thân để chém giết, sống chết một đường lơ lửng, rất nguy hiểm!

Trải qua lần sống chết này, không phải Lâm Nhất không có thu hoạch gì. Huyền Thiên Kiếm Trận đúng là sắc bén cực kỳ, bằng kiếm này trận, hắn không sợ bất kỳ tương đồng tu vi đối thủ. Nếu là có đầy đủ phòng thân thủ đoạn, tám tầng, chín tầng tu sĩ, đều có thể giết chết!

Lúc đánh nhau với Nhan Thủ Tín, hắn cẩn thận quá mức, suýt chút nữa bỏ qua cơ hội chiến thắng, trở thành tai hoạ. Lâm nhất hắn sẽ lấy đó làm bài học.

Trên giường nhỏ, sắc mặt Lâm Nhất trắng bệch như trước, nhưng khí tức đã ổn định lại, dần dần, hắn nhắm mắt nhập định, chuyển qua trạng thái tu luyện...