Vô Tiên

Chương 457: Sinh tử nghịch chuyển. (2)




Không ngoài dự đoán, Huyền Sắc thiết giáp của Nhan Thủ Tín không chịu được uy thế của Lang Nha Kiếm, ầm ầm vỡ vụn, mà hắn lại không hề kinh hoàng, khóe miệng nở một nụ cười âm hiểm.

- Xoạt!

Kiếm Lang Nha đâm xuyên Huyền Sắc Thiết Giáp, nhân cơ hội đâm trúng ngực Nhan Thủ Tín, soẹt một tiếng, đâm thủng áo bào bên ngoài, nhưng lại không đâm thêm được chút nào nữa.

Bên trong áo bào của Nhan Thủ Tín có một lớn nhuyễn giáp, ngăn cản thế kiếm Lang Nha. Hắn cười âm hiểm, hai tay đánh một chuỗi thủ quyết ra. Chỉ thấy, phi kiếm đã đâm được ba thước qua Huyền Thiên Thuẫn, nay bỗng nhiên biến thành một trượng, nổ tung bên cạnh Huyền Thiên Thuẫn.

Trong tiếng cười đắc ý, ngón tay Nhan Thủ Tín chỉ ra, quát lên.

- Ngươi chết đi cho ta!

Trong bước ngoặt sinh tử, Lâm Nhất trầm lắng như nước, hai mắt co lại. Hắn hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên Huyền Thiên Thuẫn vỡ tan bị biến mất, trong cơ thể bay ra một tầng ánh sáng trắng, bảo vệ những chỗ yếu ớt trên cơ thể.

Hỏa diễm kèm theo sự nóng rực phả vào mặt, phi kiếm của Nhan Thủ Tín cũng đến gần ngoài ba tấc trước ngực Lâm Nhất.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Nhất đạp Thanh Vân lui ra, trong con ngươi hắn có ánh sáng lạnh lóe lên, ngón tay chỉ vào phía xa xa.

Nhan thủ Tín muốn xoay người chém giết đối thủ, lại bỗng nhiên biến sắc, không bằng xoay người né tránh, chỉ thấy một ánh kiếm đâm thẳng vào sau lưng hắn, nhuyễn giáp bị đâm thủng lỗ.

Còn nghĩ là phía sau có người không tiếng động đánh lén, Nhan Thủ Tín đang cực kỳ kinh hãi, muốn điều kiển Kim Đỉnh Điêu bay lên, tránh né, nhưng lúc ánh kiếm kia chém thủng nhuyễn giáp, một ánh kiếm khác đã nối gót đến, đâm xuyên qua lỗ thủng trên nhuyễn giáp.

- A!

Một tiếng kêu thảm vang lên giữa không trung, Nhan Thủ Tín không dám tin nhìn lỗ máu trước ngực mình, hắn cảm thấy sinh cơ trong cơ thể đang trôi đi. Chỉ trong chớp mắt, hai mắt đã tối sầm lại, ngã xuống khỏi người Kim Đỉnh Điêu.

Mà Lâm Nhất đã thu Huyền Thiên Thuẫn lại, hình thành một vòng bảo vệ bên ngoài, phi kiếm đâm thẳng đến ngực hắn, Hỏa Tước phun lửa cùng lúc nuốt luôn nó.

Lâm Nhất cắn chặt răng, linh khí trong cơ thể điên cuồng truyền vào trong Huyền Thiên Thuẫn, cường lực ngăn cản sát khí lửa xém lông mày.

Phi kiếm và hỏa diễm đã bắn trúng Lâm Nhất chỉ trong chớp mắt, làm cho ngực hắn bị thủng xung kích, giống như lá cây bị cuồng phong bao phủ, ngã bay ra ngoài hai, ba mươi trượng.

- Phốc!

Một ngụm máu tươi phun ra, Lâm Nhất ép buộc mình không được thả lỏng, nỗ lực khống chế mây trắng dưới chân, phi kiếm đoạt mệnh và Hỏa Tước đã biến mất không thấy, chỉ còn hắn trôi nổi giữa không trung.

Nhịn một ngụm máu trọng họng, Lâm Nhất dựng thẳng lông mày, rên khẽ một tiếng, liều mạng triệu hồi Lang Nha Kiếm và Xích Viêm Kiếm, vừa muốn ra tay với con súc sinh còn lại, nhưng vẫn không kịp phản ứng.

Con chim đen kia thoát khỏi sự dây dưa của Xích Viêm kiếm, gập hai cánh trên không trung, cơ thể nó lao xuống, nhanh chóng bay xuống mặt biển, quắp thi thể của Nhan Thủ Tín vào, đập cánh bay lên.

Thấy vậy, Lâm Nhất dùng Lang Nha Kiếm chém về chim đen. Ai ngờ con chim đó có lòng trung thành với chủ nhân, không tiếp tục dây dưa, rít lên từng tiếng thê lương, điên cuồng vẫy cánh bay về phương xa, chỉ trong hơi thở đã hóa thành một chấm đen trên mặt biển.

Kẻ địch mạnh đã được đánh lui, Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, hơi thất vọng lắc đầu. Hắn vừa thả lỏng một chút, vội vàng cất phi kiếm đi, cuối cùng không chịu nổi, phun ra một ngụm máu, loạng choạng giữa không trung, sau đó rơi xuống.

- Lâm đạo hữu cẩn thận!

Trái tim treo trên cuống họng nửa ngày đã rớt xuống, Giang trưởng lão đứng trên lầu thai nhìn cuộc chiến xảy ra, trong lòng không nhẹ nhõm hơn Lâm Nhất được bao nhiêu.

Vỗ vỗ ngực, Giang trưởng lão thầm nghĩ may mắn. May mà trên thuyền có Lâm Nhất, nếu không thì với chút tu vi của hắn, sợ là đã chìm xác xuống đáy biển từ lâu rồi. Trận chém giết kinh tâm động phách vừa rồi làm cho trái tim người trăm tuổi như hắn cũng đập nhanh như dậy sóng.

Vừa mới thở phào một hơi, đã thấy Lâm Nhất rơi xuống từ trên không trung, Giang trưởng lão cả kinh, vội hô to một tiếng.

Lâm Nhất dừng lại được giữa không trung, đứng vững người, cúi đầu nhìn xuống, hắn thở sâu một hơi, thu hồi Bích Vân Sa, nhảy xuống trên lầu thai.

Sắc mặt Lâm Nhất trắng bệch, dưới chân lảo đảo, nhìn Giang trưởng lão và những người xung quanh, khóe miệng hắn nhếch lên, nói nhỏ.

- Những chuyện còn lại giao cho Giang trưởng lão, ta muốn bế quan...

Còn chưa dứt lời, dưới chân Lâm Nhất mềm nhũn, nhắm hai mắt lại, hắn ngã ngửa xuống.