Lâm Nhất liếc mắt về phía xa xa, thấy con thuyền màu đen đã chèo được 4, 5 dặm, chưa đi xa, giống như lời của Giang trưởng lão đã nói, nếu cứ tiếp tục giữ khoảng cách dây dưa như vậy là không được. Phía sau có một cái đuôi đi theo, con thuyền của bọn họ có bỏ chạy cũng vô dụng, hoàn toàn không thoát khỏi sự truy sát của bọn chúng, không bằng bây giờ xử lý bọn chúng luôn!
Nhưng chuyện quan trọng trước mắt là đào mạng, toàn bộ người trên thuyền đều chạy trốn, không thể chần chờ ở đây. Lâm Nhất nhướng mày lên, nói với Giang trưởng lão.
- Không thể dây dưa với bọn chúng được, ra lệnh cho con thuyền dùng toàn lực chạy về phía trước, không cần phải đợi ta.
Trên lầu thai còn có đám người Mạnh Sơn và Tiêu đường chủ, cũng có nhiều người đứng nhìn ở bên ngoài boong thuyền, thấy được cơ thể Lâm Nhất bắn lên, dưới chân xuất hiện mây trắng, trong chớp mắt đã bao phủ cả người, bay về phía xa xa.
Ánh mắt Giang trưởng lão lóe lên, lập tức hiểu được ý của Lâm Nhất. Trên mặt hắn hiện lên sư vui mừng, trong lòng hơi yên tâm lại.
Thấy vậy, mọi người trên con thuyền đều kiếp sợ trước thần tích hoa cả mắt. Rất nhiều người lần đầu tiên thấy được một người sống sờ sờ có thể cưỡi mây bay đi, sao bọn họ không hưng phấn được chứ! Đó là cưỡi mây đạp gió, bay xa ngàn dặm chỉ trong chớp mắt.
Không lo lắng được đến suy nghĩ mọi người phía sau, Lâm Nhất ở trên không trung, trong nháy mắt đã đến gần con thuyền đen phía sau.
Lâm Nhất dùng thần thức điều tra mấy lần, người chèo thuyền chỉ là người bình thường hơi khỏe mạnh một chút, vì vậy, hắn đứng ở giữa không trung, Lang Nha kiếm hóa thành một ánh sáng bạc, tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân tàu bị đâm thủng tạo thành một cái hang lớn.
Người Nhan Gia trên thuyền, thấy Nhan Bỉnh và Nhan Dĩ ở xa gặp nạn, không dám đến gần, cũng không dám đi quá xa, chỉ muốn ngăn con thuyền của đối phương lại. Không ngờ thân thuyền bị đâm thủng, nước biển tràn vào sùng sục, làm cho những võ sĩ chèo thuyền của Nhan Gia sợ đến mức hét lên.
Lâm Nhất vẫn chưa rời đi, bóng người hắn biến mất, sau đó nhào xuống con thuyền bên dưới. Nhân dịp người trên thuyền đang hoảng loạn, hắn chui vào bên trong, lấy hết tất cả lương thực, nước ngọt, đồ ăn gì đó, sau đó nhảy lên Bích Vân Sa, bay đi không quay đầu lại.
Trên con thuyền phái Thiên Long, mọi người đang nhón chân chờ đợi, bỗng nhiên thấy Lâm Nhất từ trên không trung bay xuống, tiếng hoan hô vang lên. Đến lúc nhìn thấy lương thực và nước uống được chất thành núi trên boong thuyền, ngay cả Mạnh Sơn cũng cười lên thành tiếng.
- Ha ha, tiểu sư thúc vừa đi dọn nhà sao? Không chỉ có dầu cải, muối, thịt khô, còn có cả nồi sắt nữa này!
Nguyên Thanh tấm tắc làm kỳ lạ, bội phục Lâm Nhất sát đất.
Lâm Nhất không quan tâm được nhiều như vậy, hắn xuống khoang thuyền vơ vét, bỏ tất cả những thứ nhìn thấy vào túi càn khôn, nếu như thuyền đối phương tránh được đại nạn này, sợ rằng cũng không làm ra được sóng gió gì.
Chân Nguyên Tử đi đến phía sau Lâm Nhất, nói.
- Lâm sư đệ, ngươi đang... ?
Mọi người vội vàng thu giọn đồ đạc, Lâm Nhất quay đầu nói với Chân Nguyên Tử
- Chúng ta phải chạy nhanh nhất có thể, trong thời gian ngắn không được lên bờ. Con thuyền chúng ta vốn dĩ thiêú nước ngọt và lương thực, nếu đã như vậy, ta chỉ đành bất đắc dĩ làm thế này.
Giang trưởng lão đi xuống phía dưới, cười ha ha nói.
- Lâm đạo hữu không chỉ phá hủy thuyền, ngăn bọn chúng dây dưa, còn lo luôn phần ăn uống cho đệ tử, hành động này quá đẹp!
Nhìn dáng vẻ không lo không nghĩ của mọi người trên thuyền, Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, nói.
- Những chuyện này dễ như ăn cháo, không xem là cái gì. Nhưng mà, trong khu vực ngàn dặm, đi thuyền mấy mấy ngày, nhưng nếu ngự kiếm bay đi, sợ là không mất mấy canh giờ đâu! Cũng có lẽ là do Lâm Nhất ta lo lắng quá, nhưng chúng ta vẫn nên chuẩn bị cẩn thận thì hơn.
Có lẽ người khác không hiểu lời của Lâm Nhất, nhưng sắc mặt của Giang trưởng lão lại thay đổi. Hắn trầm ngâm, nói.
- Ngươi nói là, Nhan gia này còn có cao thủ Trúc Cơ?
- Ta cũng không dám chắc chắn, chỉ là trong lòng không yên, nên cẩn thận thì vẫn hơn.
Lâm Nhất nói.
Giang trưởng lão cũng có lòng kiêng kỵ với Nhan Gia, nhưng không lo lắng nhiều như Lâm Nhất. Bây giờ bỗng nhiên nhớ ra, hắn cũng hơi hoảng loạn, vội vàng ra lệnh cho Mạnh Sơn nhanh chóng dọn dẹp boong tàu cho sạch sẽ, sau đó kêu Tiêu đường chủ lái thuyền với tốc độ nhanh nhất.
Sau khi, Giang trưởng lão lại thỉnh Lâm Nhất mau trở lại ốc nghỉ ngơi. Một phen chém giết sau, chính hắn đều có chút mệt mỏi, tiền đồ chưa biết, nghỉ ngơi dưỡng sức vì làm muốn.
Lâm Nhất cũng không từ chối, báo mấy câu cho đám người Chân Nguyên Tử, Biện Chấn Đạc, sau đó một mình quay về phòng.
Lúc này, bóng đêm đã đến, con thuyền đã căng buồm, chạy về phía xa xa. Tiếng gào khóc thảm thiết của người Nhan Gia trên thuyền đen bay đến theo gió, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
- Ào ào!
Trên bàn xuất hiện một đống đồ vật ngổn ngang, Lâm Nhất dốc ngược túi càn khôn của hai huynh đệ Nhan Bỉnh ra, dưới ngọn đèn sáng sủa, hắn ngồi bên cạnh bàn, kiểm tra chiến lợi phẩm sau cuộc chém giết hôm nay.
Trong mười mấy hộp ngọc chính là dược thảo, có lẽ là do Nhan Gia hái ở trong hang động kia. Xích Dương Thảo, Tiểu Diệp hoa, các loại thảo dược tinh tinh, đều có trong ghi chép trong Bách Thảo Hối Soạn mà Huyền Nguyên chân nhân để lại, hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ của những loại thảo dược này. Nói không chừng sau này có thể sử dụng được.
Có mấy cái bình ngọc, Lâm Nhất cầm từng cái lên nhìn kỹ. Nào là Mê Tiên Tán, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì rồi.Hồi Xuân đan là thuốc trị thương, Sinh Linh Đan có chút quen mắt, có lẽ là đan dược dùng cho Luyện Khí thời kỳ đầu. Những đan dược này không có tác dụng gì với Lâm Nhất.
Hai mươi, ba mươi tấm phù lớn bé có màu sắc khác nhau, làm cho mắt Lâm Nhất sáng hẳn lên.
Uy lực của Kim Chung Phù không tầm thường, từng thấy Nhan Bỉnh sử dụng rồi, còn dư lại ba tấm. Hai mươi mấy tấm Hoả Cầu Phù cũng không tệ, tung ra có khí thế bức người. Sau đó Lâm Nhất cầm mấy tấm phù màu vàng nâu lên, đó là cái gì?