Vô Tiên

Chương 447: Chém giết đồng đạo. (2)




Nhan Dĩ thấy Lâm Nhất không lớn tuổi hơn mình, vậy mà dám nghi ngờ thân phận của hắn và đại ca, nhịn không được trừng mắt quát lên.

Lâm Nhất vội áy náy xua tay, cười nói.

- Chúng ta chỉ nuối tiếc vì bỏ lỡ Tiên Môn thôi! Chỉ là chưa nghe qua ở gần đây có đảo, chắc là kiến thức của ta quá hẹp hòi, tội lỗi, tội lỗi quá!

Tên Nhan Bỉnh cao cao cong khóe miệng lên, hừ lạnh.

- Nếu các ngươi đi khoảng ngàn dặm về phía Đông Nam, nói không chừng có đoạn Tiên duyên đấy. Nhưng mà các ngươi không có cái phúc đó. Đừng nhiều lời, đưa túi càn khôn trên người ra, tất cả người trên thuyền cũng xuống hết đây cho ta!

- Ha ha, nhanh làm theo lời của đại ca ta đi, nếu không ta sẽ cho đám các ngươi đẹp mặt!

Nhan Dĩ đã bắt đầu xăn tay áo lên, khí thế hùng hổ.

- Hai vị từ từ!

Giang trưởng lão thấy vậy thì nôn nóng, bỗng nhiên bên tai nghe được một giọng nói quen thuộc.

- Ra tay!

Lâm Nhất vốn dĩ đang nở nụ cười nói chuyện với đối phương, nhưng trong lúc hai huynh đệ kia đang vênh váo đắc ý, bóng người của hắn bỗng nhiên biến mất, trong chớp mắt đã đến phía sau Nhan Dĩ lùn kia.

- Con chó ngươi dám…Ô…

Trên cổ Nhan Dĩ có một đường máu, hắn trừng to mắt không thể tin nổi, muốn quay người nhìn kẻ ra tay đánh lén, nhưng dưới chân lảo đảo, ngã ầm xuống đất. Máu tươi phun ra ào ạt, một cái đầu bay lên, lăn trên bờ cát, tên lùn chết không nhắm mắt.

Kinh biến xảy ra trong chớp mắt, làm cho Nhan Bình kinh hãi đến mức thay đổi sắc mặt. Hắn cảm thấy hoa mắt, tộc đệ đã phơi thây tại chỗ. Mà người trẻ tuổi luôn cười hì hì kia, cầm một thanh kiếm lóe sáng, sau đó hóa thành trận gió xoáy đến trước mặt hắn.

Nhan Bỉnh tức giận, sau đó vội vàng lui về sau. Hai tay hắn nhấc lên, vài miếng lá bùa bay ra khỏi người, hóa thành một chiếc chuông đồng lớn gắn lên người.

Giang trưởng lão cũng thức tỉnh, ngón tay chỉ ra, phi kiếm kêu ong ong, sau đó nhanh chóng đâm về phía Nhan Bỉnh. Mà bản thân hắn cũng lóe lên, ngăn cản đường lui của đối phương.

- Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, ánh sáng trên người Nhan Bỉnh trở nên chói mắt, ngăn cản phi kiếm của Giang trưởng lão.

Lâm Nhất đánh lén thành công, sau đó tiếp tục dùng trò cũ, nhưng Nhan Bỉnh cảnh giác nên bị thất bại. Thấy phi kiếm của Giang trưởng lão không có tác dụng gì, hắn cũng không lùi về sau, nhún dưới chân một cái, cả người bay lên hơn một trượng, cánh tay giơ ra, ánh kiếm uốn lượn như dải lụa cuốn về phía đối phương.

Sắc mặt Nhan Bỉnh cực kỳ dữ tợn, trong mắt toàn là sát ý. Thật sự không ngờ rằng, một tên tu sĩ tầng hai, lại có thể đánh lén giết chết tộc đệ của hắn, thù này, chắc chắn hắn phải báo.

Nhìn thấy ánh kiếm của Lâm Nhất bay đến, Nhan Bỉnh chỉ ngón tay ra, một ánh đao đỏ thẫm bay vụt lên, chém thẳng đến trước mặt đối phương.

Nhan Bỉnh cười gằn, hắn hận không thể chém đôi tên quê mùa này ra, nếu không thì không thể giải được mối hận trong lòng!

Lâm Nhất đang ở giữa không trung, thấy ánh đao màu đỏ thẫm, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng hắn không tránh kịp, Lâm Nhất suy nghĩ một chút, ánh sáng quanh người nổ tung, Huyền Thiên Thuẫn bay ra khỏi cơ thể, bùm một tiếng, ánh đao đỏ thẫm đã đến trước mặt, một cỗ lực cản to lớn bay ra, đánh bay nó ra ngoài hai trượng.

Lúc cơ thể bay ngược về sau, Lâm Nhất nhấc tay lên, kiếm tuột khỏi tay, gần như cùng lúc đó đâm thẳng lên người Nhan Bỉnh.

Phập!

Lại một tiếng vang lớn, Kim Chung Tráo trên người Nhan Bỉnh vỡ tung, làm hắn sợ đến mức vội vàng lấy tiếp một lá bùa khác ra, một vòng Kim Chung Tráo mới lại bảo vệ quanh người, tiếng nổ lại tiếp tục vang lên, làm cho hắn sợ đến mức hồn vía hắn bay lên tận trời.

Lúc này, phi kiếm của Giang trưởng lão và Lâm Nhất đã nhân cơ hội đâm lên người Nhan Bỉnh. Kim Chung Tráo bị vỡ vụn, lại có thêm hai tầng Kim Chung Tráo khác nhanh chóng hình thành, bảo vệ tên kia kín mít.

- Ngươi ẩn giấu tu vi!

Nhan Bỉnh bị Giang trưởng lão và Lâm Nhất công kích cả trước lẫn sau, không có đường lui. Hắn nổi giận, chỉ vào Lâm Nhất quát lên.

Đến lúc này Nhan Bỉnh đã hiểu rõ trong lòng, hắn bị người ta lừa gạt. Cái tên tiểu nhân trước mắt làm gì phải là tu vi tầng hai, phải có tu vi tầng bốn mới có thể điều khiển được phi kiếm, mà Kim Chung Phù kia dù tu vi tầng bốn cũng không phá tan được, lẽ nào, tên oắt con đáng ghét trước mặt còn có tu vi cao hơn cả hắn nữa sao? May mà trên người hắn có mười mấy tấm Kim Chung Phù, nếu không thì đã đi đời nhà ma từ lâu rồi! Nhưng nếu tiếp tục như vậy, bị hai người kia dây dưa, sợ là tính mạng sẽ đáng lo ngại.

Nhan Bỉnh dùng ánh mắt oán độc nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất không tha. Hắn hận kẻ này giả vờ ẩn giấu tu vi để lừa mình, càng hận hắn dám chém giết đệ đệ trong tộc.