Khi đang đi trên đường, đám người Thương Hải Bang và Biện Chấn Đạc, nhóm thầy trò Chân Nguyên Tử đi phía trước. Người phái Thiên Long không nhanh không chậm theo phía sau. Hai nhóm người cách nhau khoảng 1 dặm rưỡi, nói nhỏ cũng nghe rõ ràng.
Nhưng vì Lâm Nhất không ở bên cạnh, trong lòng lại có oán hận chưa tiêu, Chân Nguyên Tử và Biện Chấn Đạc đã không còn gì để nói với nhau, hắn dẫn theo hai đồ đệ tạm biệt người Thương Hải Bang, đuổi đến chào Mạnh Sơn một câu, sau đó cười nói chạy về phía trước.
Đoàn người đi đến buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi một đêm, khoảng giữa trưa ngày thứ hai, trong tiếng kinh hô của một đệ tử, có một con thuyền xuất hiện ở trong tầm mắt.
Từ khi rời khỏi Doanh Đảo, phiêu dạt trên biển đã lâu, trừ con thuyền mà bọn họ đang sử dụng, không hề thấy có con thuyền nào khác. Bây giờ đang ở trên một đảo hoang vắng, bỗng nhiên nhìn thấy thuyền, không nghi ngờ
Mọi người dừng bước lại, đi ra sát bờ biển nghỉ chân quan sát.
Có lẽ người trên thuyền cũng phát hiện ra điều khác lạ trên bờ, bọn họ chậm rãi đi đến gần. Đến lúc con thuyền cách bờ chưa đến trăm trượng một con thuyền tinh xảo xuất hiện trên mặt nước, có bốn, năm người trên thuyền, chỉ một lát là đã đến gần bờ.
Ngoài ba hán tử cầm mái chèo ra, phía trước còn có hai người trẻ tuổi đang đứng, một bộ quần áo nho nhã, dáng vẻ vừa mới hai mươi tuổi. Hai người một cao một thấp, nhưng sắc mặt đều kiêu căng, lạnh lùng nhìn mọi người trên bờ.
Thấy sắc mặt người đến không thân thiện, đám người Mạnh Sơn đều yên lặng nhìn tình hình.
- Các ngươi là người phương nào? Vì sao lại ở trên Toại Đảo? Nhanh chóng báo cáo trung thực, chờ đại ca của ta xử lý!
Người lùn trẻ tuổi hung hăng vênh váo, chỉ tay vào mọi người ở trên bờ, lớn tiếng quát.
Người trẻ tuổi cao hơn chính là người được gọi là Đại ca, lúc này hắn nâng cằm lên, đôi mắt híp lại, ánh mắt quét một vòng trên bờ, sau đó trên mặt hiện lên sự xem thường.
Người trẻ tuổi kia có lai lịch gì? Giọng điệu thật vênh! Trong đám đệ tử đã có người tức giận, mắng ra tiếng.
Mạnh Sơn thấy vậy, trên mặt hiện lên sự giận dữ, ôm quyền bước lên một bước, nói.
- Chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này thôi, cũng không muốn muốn gây chuyện với các ngươi, nếu như vậy thì sau khi từ biệt. Chúng ta sẽ đi... Ngươi? To gan!
Trong lòng tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng thân ở nơi đất khách, mọi việc làm phải cẩn thận. Vì vậy, Mạnh Sơn nhịn xuống cơn giận này, muốn dẫn mọi người rời đi. Ai biết hắn còn chưa có nói xong, đã thấy một trong hai kẻ trên thuyền ném quả cầu lửa ra, mà tên lùn trẻ tuổi kia đang cười gằn đầy đắc ý.
Ngay lúc này, sao Mạnh Sơn không biết đối phương đang dùng thủ đoạn độc ác làm sao, nhịn không được tức giận rống lên.
Mạnh Sơn muốn nhảy lên khỏi mặt đất, dùng thân thủ của mình công kích đối phương, nhưng ống tay áo lại bị kéo lại, phía sau là Chân Nguyên Tử với sắc mặt ngưng trọng. Hắn vội la lên.
- Đạo trưởng...
Hai người kia bị lửa đốt đến mức gào khóc thảm thiết, lăn lộn trên bờ biển, chỉ chốc lát đã bị ánh lửa nhấn chìm, tiếng gào khóc thê lương cũng biến mất. Chỉ là trong nháy mắt, hai đệ tử vừa rồi còn vui vẻ, nay bị đốt thành đống tro tàn. Đám người phái Thiên Long và Thương Hải Bang đều cực kỳ kinh hãi, ai cũng sợ đến mức trắng bệch mặt mũi lùi về sau.
- Hừ! Hai tên to gan vừa rồi dám mở miệng nhục mạ hai huynh đệ ta, bổn công tử chỉ trừng phạt mà thôi. Các ngươi ngoan ngoãn đứng ở đó, đợi chúng ta lên bờ tâm sự thật tốt với nhau!
Tên người lùn trẻ tuổi kia vừa ra tay đã làm kinh sợ những người giang hồ, hắn quơ tay múa chân cực kỳ kiêu ngạo.
Đang nói chuyện, con thuyền đã theo đầu song đi vào bờ. Hai người trẻ tuổi làm người khác phải kinh sợ kia sắp lên bờ, mọi người đều đang tức giận đến điên người, trong lúc không biết làm thế nào tiếp theo, Chân Nguyên Tử quát to một tiếng.
- Đi mau!
Mạnh Sơn còn muốn nói lý với đối phương, bên tai đã nghe được tiếng kêu của Chân Nguyên Tử, trong lòng hắn chấn động, lập tức nghĩ ra điều gì, sắc mặt thay đổi hẳn, sau đó hét lên.
- Chạy nhanh!
Mọi người trên bãi cát đều là người thông minh Chân Nguyên Tử và Mạnh Sơn vừa la lên, bọn họ đã vội vàng dùng khinh công, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Những người giang hồ này thẳng thắn rút chạy, làm cho hai người trẻ tuổi kia cảm thấy bất ngờ.
- Ai cho các ngươi chạy, lá gan lớn thật!
Người lùn trẻ tuổi nhảy lên thành con thuyền, tiện tay ném ra một quả cầu lửa, ánh đỏ vụt lên, nhanh chóng nhào về phía mấy đệ tử phía sau. Có vài tiếng kêu rên vang lên, có ba đệ tử bị quả cầu lửa đâm trúng, ngã xuống bờ cát lăn lộn.
Người trẻ tuổi cao cao kia nhẹ bước lên, nhìn về phía trên bờ, thấy mọi người hoảng loạn bỏ chạy, hắn cười khẩy nói.
- Những người này ngược lại đều là người thông minh, giống hệt con thỏ, thấy không đúng là chạy trốn ngay. Cũng không biết đám người này chui ra từ đâu, vậy mà có thể tìm ra nơi này.
- Đại ca, những người này chỉ là người giang hồ trong thế tục mả thôi, đợi đến lúc ta đuổi kịp thì bắt hai tên lại hỏi thử xem, được không?
Người lùn người trẻ tuổi cười nói.
Người trẻ tuổi cao hơn thèm không mở mắt ra nữa, quay mặt về phương hướng mọi người đang chạy trốn, sắc mặt khá rụt rè, lắc đầu nói.
- Tiểu Dĩ, ngươi đừng làm như vậy, vừa ra tay đã năm mạng người, làm cho đám người kia sợ đến mức chạy trốn. Nhưng mà, bọn họ không trốn xa được đâu. Xung quanh chắc chắn có thuyền đậu, chúng ta lái thuyền ra ngăn bọn chúng lại là được.
- Ha ha, huynh đệ ta còn chưa dùng hết sức đâu, chỉ mấy phàm nhân mà thôi, giết chết cũng chẳng vui! Vẫn là đại ca anh minh, tính toán không sai tí nào! Ta ngược lại muốn xem bọn chúng chạy đi đâu!
Người trẻ tuổi lùn hơn vừa làm nóng người vừa nói.
Trong lúc hai người trẻ tuổi kia còn nói giỡn, đám người Mạnh Sơn như chim sợ cành cong, lập tức quay đầu chạy trốn. Thấy phía sau không có người đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mà con thuyền kia đang đậu ở bãi biển lúc trước, làm cho mọi người kinh hoàng, sau đó đúng lúc gặp được Lâm Nhất.
- Ta thấy thủ đoạn của người đó giống với sư đệ, lập tức biết đối phương không phải lưu manh đầu đường xó chợ. Mà hai người kia thấy bên chúng ta có mấy chục người, vẫn kiêu ngạo như cũ, không nói một lời đã ra tay giết người, có thể thấy sự ác ý từ bọn chúng. Vậy nên ta không dám do dự, nhắc nhở Mạnh trưởng lão chạy trốn ngay. Ai mà ngờ được, đệ tử chạy phía sau vẫn gặp nạn.
Chân Nguyên Tử chưa hết tức, trên mặt vẫn lộ rõ sự giận dữ.
Trên mặt Mạnh Sơn hiện lên sự giận dữ và xấu hổ, hai mắt như phun lửa, giọng nói căm hận.
- Chúng ta không thể chống lại được thủ đoạn của người kia, nếu không ngờ đạo trưởng nhắc nhở kịp thời, sợ là sẽ có càng nhiều người gặp nạn. Cũng không biết người trẻ tuổi này chui ra từ chỗ nào, lấy mạng sống của người khác làm trò đùa! Không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng được, năm người đệ tử đấy, cứ như thế mà bị đốt chết tươi!