Vô Tiên

Chương 440: Toại đảo. (1)




Những bàn đu dây trong phòng nhỏ bình thường, có vài bóng người đi lại.

Phía dưới tán cây lớn, có một con suối nhỏ không biết từ đâu chảy đến. Trên bờ nước có mấy chục người lớn bé đang đứng.

Trong đám người này, cao nhất là nhóm người Mạnh Sơn. Làm cho người ta cảm giác khá quái dị, những người kia có dáng người nhỏ bé, làn da ngăm đen, cả người trần truồng.

Chân Nguyên Tử và mọi người đều nhìn thấy, quay qua muốn chào hỏi đám người Mạnh Sơn, khuôn mặt già nua đã đỏ lên, hắn quay người, liên tục nói.

- Còn thể thống gì nữa?

Lê Thải Y cũng oán hận giẫm chân, trên gương mặt đã đỏ ửng.

Lâm Nhất nhìn nhà gỗ treo trên cây to, tò mò. Đêm qua hắn đã thấy những dấu chân ở đây. Vốn định đi vào điều tra, nhưng lại bị đám người trần truồng này dọa cho sợ hết hồn. Đàn ông còn tốt, phụ nữ không hề mặc một chút gì, chỉ che lại bộ phận bên dưới, làm cho hắn ngạc nhiên, xong thì rất lúng túng. Nhưng mà phong tục mỗi nơi mỗi khác, hắn không nói được gì.

Đệ tử trẻ hơn có da mặt mỏng, chân bước do dự. Người lớn tuổi từng trải thì cảm thấy không khỏe một tí, sau đó bước theo Biện Chấn Đạc. Nếu người ta ở trần truồng mà không xấu hổ, thân là người ngoài, không bằng nhập gia tùy tục, như vậy cũng đỡ lúng túng hơn.

Sau khi hai bên gặp nhau, mới biết Mạnh Sơn đã chạy đến đây từ đêm qua, sau đó gặp một số chuyện không thuận lợi, nhưng ngược lại bọn họ biết được không ít điều từ trên người dân bản địa.

Tên thật của hòn đảo này là Toại, có từ hai ngàn năm trước, trước đây cây cối nơi đây xanh tươi che trời, người người đông đúc.

Cho đến một ngày, bỗng nhiên có đất, ngọn núi cao nhất trên đảo nứt toạc ra, phun lửa và khói đặc ra ngoài. Hỏa diễm như nước biển tràn băng qua Toại Đảo, hòa tan và cắn nuốt cây cối, nham thạch, còn có những người và nhà ở chưa kịp chạy.

Toàn bộ Toái Đảo, bị phá hủy hết trong kiếp nạn kia. Chỉ có bên Đông Nam hòn đảo, còn có một số hang động thiên nhiên chưa bị dung nham chảy đến, nên có vài người may mắn, có thể tiếp tục sống sót.

Sau trận kiếp nạn đó, người dân Toái Đảo không còn sống nhiều lắm. Có người không chịu nổi bệnh tật mà chết, có người bị thuyền đi ngang qua bắt làm nô lệ. Còn lại những người không dám đi ra khỏi hang động này, cứ vậy mà sống. Hơn hai ngàn năm qua, chỉ còn mấy chục người còn may mắn sống sót mà thôi. Để qua mấy chục năm, mấy trăm năm nữa, những người này cũng không còn mấy, cho đến cuối cùng bị tiêu vong.

Ngày đó người dân trên đảo nhìn thấy người phái Thiên Long thì cũng có địch ý rất nặng. Nhưng khi bị giá trị vũ lực của Mạnh Sơn dọa sợ, mới biết được bọn họ không có ác ý, người dân địa phương cũng trở nên hiền lành. Nhưng mà dù trong hang động có nước ngọt, thì tìm đồ ăn cũng là chuyện mệt mỏi, làm cho mọi người cảm thấy rất bất đắc dĩ khi chờ tìm được đồ ăn.

Nhưng mà, dựa vào những người trên Toại Đảo nói chuyện, từ nhỏ đã có nhiều thuyền đi từ phía Nam đến đây, làm cho mọi người cảm thấy có hi vọng, có tiền đồ để cố gắng sống rót.

Những người Toại Đảo này, hàng ngày đều ăn quả dại và cá biển. Mọi người phái Thiên Long đều bắt đắc dĩ, chỉ có thể đi theo vài người dân bản xứ tìm cây ăn quả, cuối cùng hái xuống một đống trái cây lớn như cái đầu, đập đôi nó ra, thịt bên trong trắng mịn, mặc dù ăn không ngon, nhưng cũng có thể lót dạ dày lúc đói.

Ở lâu chỗ này cũng vô dụng, đám người Mạnh Sơn và Chân Nguyên Tử nghỉ ngơi xong thì bắt đầu quay về.

Lâm Nhất nói cho bọn họ biết đường trong đảo quá cao, quá khó đi, đừng chạy vào bên trong, Mà bên Mạnh trưởng lão thì không cần đi riêng nữa, mọi người có thể kết bạn đi về cùng nhau.

Kéo dài gần nửa ngày, trước khi mọi người đi đều rót đầy túi nước, nhưng lại lo lắng vì những trái cây đã hái xuống. Kích thước của trái cây tương đối lớn, tròn to lại khó mang theo. Nhưng nếu đưa theo được thì đỡ đươc nhiều khi đói bụng, mà vứt lại thì tiếc quá.

Lâm Nhất chẳng hề quan tâm mọi người làm gì, thấy sắp phải rời khỏi chỗ này rồi, cũng không thể không làm gì được. Hắn bước qua, bung tay lên, những trái cây trên đất đều biến mất, làm cho Nguyên Thanh ở phía sau vui vẻ nói tụ lý càn khôn của tiểu sư thúc thật lợi hại.

Còn lại mấy đệ tử cõng túi nước, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất, để hắn không thể không tiếp tục dùng túi càn khôn đựng nước. Túi càn khôn nhặt được ở Loạn Hồn Cốc đã bị rót đầy, làm cho mọi người ngạc nhiên xong thì cực kỳ mừng rỡ.

Những người trên Toại Đảo quá khổ sở, nếu có thể rời khỏi đây theo mọi người, hoặc là tìm một nơi thích hợp để sinh sống hơn thì càng tốt. Chỉ là những người này ở quen chỗ này rồi, cho dù bọn họ có muốn dẫn người theo, cũng không ai muốn đi. Cảm thán một phen, mọi người đều rời khỏi chỗ này, đi teo đường quay về. Lâm Nhất lại một mình đi trước.