- Không biết vị đạo trưởng này...
Đạo sĩ trung niên tay vuốt râu chuột, ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu căng nói:
- Bần đạo là quan chủ của Huyền Nguyên Quan, ngươi gọi Ngô Đạo Tử cũng được!
Ông ta lại chỉ vào tiểu hài tử bên cạnh nói:
- Đây là tiểu đồ Thiên Phúc!
- Không đúng! Hóa ra đây không phải là đạo trường của Thanh Vân đạo trưởng sao? Tại hạ lại ở dưới núi cách đây không xa.
Lâm Nhất gãi đầu làm ra vẻ không rõ.
- Hừ! Thanh Vân đạo trưởng về cõi tiên từ lâu! Huyền Nguyên Quan là nơi thanh tu, nếu như tiểu huynh đệ không có chuyện gì thì vẫn mong tự tiện!
Đạo sĩ trung niên căng mặt định xoay người vào trong. Ông ta cho rằng đối phương chẳng qua là sơn dân gần đây nên lười xã giao với người ta!
- Khoan đã!
Lâm Nhất gọi người trung niên này lại. Một Ngô Đạo Tử từ đâu xông ra đây?
- Còn có chuyện gì nữa? Bần đạo cũng không có thời gian huyên náo với ngươi!
Ngô Đạo Tử dừng bước lại, không nhịn được mắng. Tiểu hài tử bên cạnh cũng gật đầu phụ họa!
Nhìn dáng vẻ tinh quái của một già một trẻ này, Lâm Nhất âm thầm líu lưỡi, chuyện tu hú chiếm tổ chim khách này cũng có thể làm vô cùng khí thế như vậy, khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Cho dù không nói rõ, cũng không thể xoay người rời đi được! Đây chính là nhà mình từ nhỏ đến lớn đấy!
Vì vậy, Lâm Nhất vừa cười vừa nói:
- Ha ha! Xin cho tại hạ nói vài câu xong đạo trưởng đuổi người cũng không muộn!
- Kỳ lạ!
Đạo sĩ trung niên nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt, vẻ mặt ông ta nghi ngờ nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Tại hạ Lâm Nhất, ở Huyền Nguyên Quan đã mấy chục năm, canh giữ bên phần mộ của sư phụ ở dưới chân núi. vì vậy bình thường rất ít lên núi. Không biết Huyền Nguyên Quan ta có quan chủ mới từ khi nào?
Lâm Nhất cười nhạt hỏi.
Ngô Đạo Tử nghe vậy thì thoáng ngẩn người ra, mắt chuột đảo vài vòng, lại nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên rồi cười lạnh một tiếng:
- Ngươi nói ngươi là môn nhân của Huyền Nguyên Quan, có ai tin tưởng? Thấy tướng mạo của ngươi không tệ nhưng áo rách quần nát, chẳng lẽ muốn lẩn vào Huyền Nguyên Quan ta muốn mưu đồ bất chính?
Áo đạo sĩ của Lâm Nhất ban đầu đã rách từ lâu, áo mặc trên người vẫn là người ta tặng, bốn mùa nóng lạnh chẳng phân biệt được nên từ lâu đã cũ nát, mười phần dáng vẻ của một thiếu niên nông thôn nghèo khói.
Thấy đối phương dường như không có lời nào chống đỡ, tay Ngô Đạo Tử vuốt râu chuột, bực bội nói với vẻ xem thường:
- Nếu không phải là tiểu tử nghèo ngu dốt muốn tới xin cơm?
Vốn tưởng rằng Huyền Nguyên Quan xuất hiện thêm hai đạo sĩ thì nhất định phải có nguyên nhân, đối phương cũng sẽ cho mình một lí do thoái thác. Nào ngờ đối phương không đề cập tới, còn nghĩ mình là người có ý định gây rối. Điều này hiển nhiên là vừa ăn cướp vừa la làng, khiến người ta chán nản. Lâm Nhất bắt đầu nổi giận, hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi lại từ đâu xuất hiện? Ai có thể làm chứng cho ngươi?
Ngô Đạo Tử nghe vậy thì tự đắc cười khan hai tiếng, ánh mắt hắn liếc nhìn Tiểu Nhất giống như thấy đối phương nực cười vậy, chậm rãi rút một vật từ trong người ra, kéo dài giọng nói:
- Ta có độ điệp của quan phủ, còn có thể giả vờ được sao?
Nói xong, ông ta giơ cao thứ trong tay lên.
Liếc mắt nhìn thứ trong tay đối phương, Lâm Nhất nhíu mày.
Thấy Ngô Đạo Tử này nói với điệu bộ chắc chắn, thật giống như mình đi nhầm chỗ vậy, hắn có chút tức giận mắng nói:
- Ta mới là môn nhân của Huyền Nguyên Quan. Thật chính là thật, ngươi không cần ngụy biện!