Vô Tiên

Chương 439: Hang động. (2)




Đoàn người chậm rãi dừng lại, nhìn kỳ quan thiên nhiên trước mắt, đều cực kỳ kinh ngạc!

- Lâm công tử, là chỗ này sao?

Biện Chấn Đạc mở to mắt, mở miệng hỏi. Hắn thấy Lâm Nhất gậy đầu, nhịn không được lắc đầu than thở.

- Không ngờ rằng hoang đảo âm u như vậy lại có một động phủ như động tiên thê này, đúng là kỳ quan!

- Cũng không biết đám người Mạnh trưởng lão đã đến chưa, chúng ta có nên vào kiểm tra trước không?

Tay Chân Nguyên Tử vuốt chòm râu nhìn xung quanh, sau đó nhìn lại Lâm Nhất.

Lâm Nhất thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, hắn suy nghĩ một chút, nói.

- Từ chỗ Mạnh trưởng lão đến nơi này gần hơn, có lẽ bọn họ đã đến, nói vậy thì bọn họ cũng đi vào trong hang động trước rồi. Chúng ta cũng đi vào thôi, nếu may mắn thì có thể gặp được họ ngay!

Mọi người nhịn không được nữa, đi vào bên trong.

Trong hang động, mọi thứ hiện lên trước mắt mọi người, những trụ đá giống như cột nhà chống thẳng, tập trung vào một chỗ, tạo thành một kỳ quan thiên nhiên vô cùng xinh đẹp.

Trong động cũng có cây cối mọc, dây leo quấn quanh, cành lá sum suê. Dưới chân là cỏ khô, thỉnh thoảng còn nhìn thấy hoa dại nở rộ. Có ánh mặt trời xuyên thấu từ trên đỉnh hang động xuống, chiếu lên lá cây lấp lánh, xinh đẹp đến mức làm người ta hoa mắt!

Mọi người cảm thấy đôi mắt mình không đủ dùng, tò mò nhìn hoàn cảnh xung quanh. Từng người thả nhẹ bước chân, sợ làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh nơi đây. Trước mặt có vài cây cỏ chắn đường, hai đệ tử Thương Hải Bang rút đao ra, chém ngang mở đường.

- Có rắn!

Một con rắn màu sắc sặc sỡ đang quấn mình trên nhánh cây, bị mọi người làm hoảng sợ, nó rít lên rồi trườn nhanh vào trong rừng cây.

- Đó là dơi sao? Cái đầu thật lớn!

Trong bóng tối của một cây cổ thụ lớn, có khoảng mười con dơi lớn treo ngược lên cành cây, không động đậy. Chỉ là đôi mắt hồng đỏ của tụi nó làm người ta sởn cả tóc gáy.

Càng đi vào trong, mọi người càng phải cẩn thận.

Đi được khoảng nửa canh giờ nữa, phía trước có tiếng nước chảy róc rách, mọi người đều vui mừng, đi theo tiếng nước, bước chân nhanh hơn! Mà Lâm Nhất ở sau muốn ngăn cản, nhưng do dự một chút, cũng đi theo.

Hai đệ tử dẫn đừng dừng chân lại, hơi do dự nhìn nhau. Người phía sau chen lấn đến, mới thấy được phía trước là một đường mòn, đường mòn uốn lượn không biết đi đến nơi nào.

Biện Chấn Đạc gạt mấy người phía trước ra, đi đến trước đường mòn ngồi xổm xuống, kiểm tra cẩn thận, sau đó đứng dậy, trong mắt hắn hiện lên sự vui sướng.

Chân Nguyên Tử thấy vậy, cũng cúi xuống nhìn tỉ mỉ dưới chân, sau đó cười nói.

- Biện bang chủ nhìn ra gì đó rồi nhỉ?

- Ha ha! Chắc là không thể gạt được pháp nhãn của đạo trưởng. Đường này là đường do người giẫm ra, cây cỏ xung quanh mới có nếp. Nơi này có người ở, chuyến đi này của chúng ta không uổng công rồi!

Biện Chấn Đạc cười nói.

Ai biết tiếng cười của Biện Chấn Đạc còn chưa dứt, một tiếng băng của dây cung kéo căng vang lên, không đợi mọi người kinh ngạc, Biện Chấn Đạc đã vươn tay vồ lấy, mũi tên lông bị túm trong tay, hắn nhướng mày, quát lớn.

- Là ai!

Chỉ thấy cách đó không xa, có một bóng người khéo léo lách qua rừng cây.

- Lớn mật, kẻ nào dám ám toán lão phu!

Biện Chấn Đạc giận tím mặt, trên tay dùng sức, mũi tên bị bóp nát. Vật liệu làm ra mũi tên là xương cốt, lại nhìn mấy mũi tên đơn sơ rơi trên mặt đất, khuôn mặt hắn sững sờ.

- Đây là gì?

Đột nhiên có kẻ đánh lén làm mọi người cả kinh, sau đó bị người này hí lên làm cho ngốc, nhưng cũng không dám lơ là, ai ai cũng rút binh khí ra, cẩn thận đi về phía trước.

- Sư đệ, ngươi có gì không ổn sao?

Chân Nguyên Tử hỏi. Hắn nhìn thấy Lâm Nhất im lặng đi theo phía sau, sắc mặt không hề có sự hoang mang, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả, vì vậy nên mới tò mò.

Lâm Nhất lắc đầu nói.

- Sư huynh không cần suy nghĩ nhiều, ta không sao!

Chân Nguyên Tử nhìn thấy trên mặt Lâm Nhất có ý cười như có như không, thầm nói, tên sư đệ này, không biết lại phát hiện cái gì rồi!

Trong bụi cỏ cạnh đường mòn có gì đó thoắt ẩn thoắt hiện, mọi người nhìn không xa phía trước, lần thứ hai dừng chân lại, kinh ngạc, sau đó hai mặt nhìn nhau!