Vô Tiên

Chương 437: Điều tra. (2)




Nói ra suy nghĩ trong lòng mỗi người, Lâm Nhất ra hiệu cho Biện Chấn Đạc và Chân Nguyên Tử đồng ý. Nhưng trên bờ biển chẳng có một ngọn cỏ, mọi người chỉ có thể lùi về bãi cát, tắt đuốc, nhân dịp có ánh trăng, xúm vào nhau để nghỉ ngơi.

Lâm Nhất không nghỉ ngơi, mà nói với Biện Chấn Đạc và Chân Nguyên Tử một tiếng, sau đó bay lên cao, biến mất trong ánh trăng.

- Tiểu sư thúc làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn đi điều tra đảo hoang một mình sao? Có hắn ở đây, chưa chắc đã cần đến chúng ta đâu!

Nguyên Thanh hơi khó chịu, đợi đến lúc không nhìn thấy bóng của Lâm Nhất nữa, hắn mới quay đầu phàn nàn.

Nguyên Phong lắc đầu, nói.

- Lời vừa rồi của sư huynh sai rồi, với thân thủ của tiểu sư thúc, cho dù là Giang trưởng lão cũng không dám ép buộc! Tiểu sư thúc đang chê chúng ta níu chân, nên đi trước kiểm tra đó thôi.

- Hì hì, hai vị sư huynh này có phúc lớn, có một vị thần tiên sư thúc đấy!

Dưới ánh trăng, một giọng nói ôn nhu mềm mại vang lên, mùi thơm nhàn nhạt bay trong gió, làm cho lòng người rung động, nhịn không được nhìn về phía Lê Thải Y đang nói chuyện.

Cũng may là có bóng đêm che khuất mặt, làm cho khuôn mặt đỏ lên của hai người Nguyên Thanh không bị người khác nhìn thấy, nhưng chỉ có thể cười theo, không lên tiếng được nữa.

- Lê cô nương, nàng nói một cô nương như nàng cần gì phải tiếp tay cho kẻ ác chứ? Dù sao lần này đi cũng chẳng biết lúc nào mới có thể trở về được!

Thấy hai đồ đệ rơi vào tình trạng xấu hổ, Chân Nguyên Tử chuyển hướng câu chuyện.

Lê Thải Y trầm mặc một lúc, nói.

- Các ngươi cũng chỉ nghe đến Ngũ Ấp Phái của Nam Cương, cũng không biết rằng, ở Nam Cương, tế ti mới là người được người ta tôn sùng nhất. Những tế ti này thần bí khó lường, được người người kính ngưỡng, cũng được tộc ta cung phụng, đó là tín ngưỡng của Ngũ Ấp Phái. Chỉ vì tế ti có thể làm ra pháp thuật, những người bình thường trong giang hồ sẽ không phải là đối thủ của hắn. Rất nhiều người vô tội đắc tội tế ti, mà mất đi cả tính mạng, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống chịu nhục…

Dường như thở dài một tiếng, giọng điệu của Lê Thải Y hơi do dự, nói tiếp.

- Nhớ đến thủ đoạn của tế ti tộc ta, ta cảm thấy tò mò với Tiên Đạo. Hơn nữa ta cũng ngốc ở Nam Cương lâu rồi, muốn đi dạo xung quanh một lần, có thêm được chút kiến thức. Vừa đúng lúc nghe được Phái Thiên Long ra biển tìm tiên, hi hi! Không phải là có nương của Biện lão gia tử uy vũ, nên mới bước lên thuyền sao?

Đối với Tiên đạo, lúc đầu ta cũng không tin tưởng. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Nhất và Giang trưởng lão, ta không tin không được. Trên thuyền này, đi đến đây rồi thì chỉ có thể tiếp tục đi tiếp! Còn chuyện lúc nào quay lại, cũng may có các vị đồng đạo ở đây, tiểu nữ còn cần lo lắng điều gì chứ?

- Không phải ngươi đắc tội với ai ở Nam Cương chứ?

Hình như Chân Nguyên Tử nghe được điều gì, nên thử hỏi một câu.

Những người khác kiêng kỵ nữ tử này, nhưng cũng rất tò mò về nàng. Hơn nữa, nghe một cô nương nói chuyện, còn hơn nghe một đám đàn ông ồn ào, vì vậy, đám người yên lặng nhìn về phía Lê Thải Y, đợi tiếp đoạn sau.

Lê Thải Y hơi ngạc nhiên nhìn Chân Nguyên Tử, không ngờ lão đạo sĩ này có thể hỏi ra được những câu thế này. Nàng suy nghĩ một chút, than thở.

- Không biết lần đi này sống chết sẽ ra sao, cũng không có gì để giấu giếm, nếu đạo trưởng muốn hỏi, ta sẽ nói cho ngài nghe.

Lại khẽ thở dài một hơi, Lê Thải Y mới tiếp tục mở miệng.

- Tế ti của tộc tham lam sắc đẹp của ta, muốn bắt ta làm thị thiếp. Ta không đồng ý, nên cha mẹ bị bắt lại, muốn ép buộc ta. Mà Ngũ Ấp Phái không dám làm trái mệnh lệnh của tế ti, nên ta chỉ có thể bỏ chạy. Tên tế ti kia thẹn quá hóa giận, giết chết cha mẹ ta. Nên ta chỉ có thể dẫn theo hai người hầu trung thành, rời khỏi Nam Cương. Nhưng mà, lúc đến Cửu Long Sơn, hai người hầu của ta lại bị Lâm Nhất giết chết, nếu lúc đó ta biết hắn là người trong Tiên Đạo thì tốt rồi! Nếu như có thể báo được thù, cho dù ta phải làm trâu làm ngựa cho Lâm công tử, ta cũng cam lòng…

Mà bây giờ Lâm Nhất đã đi khỏi chỗ đám người Biện Chấn Đạc khoảng năm, sáu dặm, bóng người nhanh như gió dừng lại. Thần thức của hắn vẫn chưa rút khỏi bờ cát, tất nhiên cũng nghe được lời của Lê Thải Y.

Không ngờ cô nương có khuôn mặt yêu mị, phong thái mê người này lại có chuyện cũ như thế. Nói như vậy, Lê Thải Y bị ép đi trên con đường này, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Lại còn là một cô nương, đúng là không dễ dàng gì!

Bóng người Lâm Nhất nhẹ nhàng như chim hạc, nhảy lên một tảng đá lớn, dùng thần thức nhìn về phía trước. Trên đảo hoang toàn là những tảng đá lớn như hạt màu đen, đứng ở xa nhìn vào, một viên kế tiếp một viên, một vùng nối liền một vùng, có cao có thấp, khá là kỳ dụ. Mười dặm xung quanh đều giống như thế này.

Trên đảo này không có một ngọn cỏ nào sao? Nếu thật là như vậy, đám người Biện Chấn Đạc có chạy khắp đảo cũng vô ích! Không nói đến chuyện lãng phí thức ăn và nước uống, mà con thuyền cũng không được bổ sung vật tư, hắn và Giang trưởng lão thì không sao, sợ là những đệ tử kia không chịu nổi mấy ngày.

Thật muốn nhanh chóng tìm được nguồn nước ngọt, hoặc là tìm được vị trí có người, để bổ sung được đồ ăn thức uống cho mọi người trên thuyền, sau đó đi tiếp. Lâm Nhất cũng không muốn ở lâu trên đảo hoang xa lạ này, đây cũng là lý do vì sao hắn đi điều tra một mình.

Trải rộng thần thức ra, xung quanh là một vùng hoang vu, làm cho Lâm Nhất cảm thấy lo lắng. Suy nghĩ một chút, hắn thả Bích Vân Sa lên, bay lên giữa không trung, đi về phía trước.

Nửa canh giờ sau, toàn bộ đảo đã lọt vào tầm mắt. Trên đảo hoang này, có diện tích khoảng 100, 200 dặm. Một ngọn núi trọc cao 400, 500 trượng, đứng sừng sững ở phía Tây Bắc. Trên đỉnh núi là một hang động lớn, trên đó có sương trắng bao phủ. Mà ở phía Đông nam hải đảo, là một vách núi cheo leo, chỉ là bốn phía xung quanh vách núi này, có cây cối mọc lên.

Bay vòng quanh đảo một vòng, đại khái có thể biết được hết tình hình bên dưới, Lâm Nhất do dự một lúc, sau đó bay về phía đồi trọc cao nhất trên đảo.

Đi nhanh lên đỉnh núi, đến trước cái hang động được sương trắng bao phủ, làm cho Lâm Nhất phải cẩn thận dừng lại. Hắn đứng trên đỉnh núi cao một đến hai dặm, dùng thần thức kiểm tra hang động trên đỉnh núi cao, tìm kiếm bên dưới.