Vô Tiên

Chương 434: Luyện Khí tầng bảy. (1)




Sau khi tu luyện Huyền Nguyên tâm pháp đến tầng bảy, không chỉ có uy lực của Huyền Thiên Thuẫn tăng mạnh, Lâm Nhất còn có thể tu luyện được vài pháp thuật nhỏ ở tu vi tầng bảy nữa, tên là Thuận Phong. Tên của pháp thuật khá quái dị, thật ra chính là truyền âm. Nhưng truyền âm này khác với truyền âm mà Giang trưởng lão đã học. Mà là truyền âm bằng thần thức. Thần thức đi đến chỗ nào, không chỉ có thể nhìn thấy, cũng có thể nghe thấy. Vì vậy sau này, dù gió thổi cỏ lay, mọi âm thanh đều không thoát khỏi lòng bàn tay hắn được.

Huyền Thiên Kiếm Pháp của tu vi tầng bảy, đã có thể hóa phi kiếm ra ba, hình thành một “Tam tài kiếm trận” nho nhỏ. Một thanh phi kiếm đã không thua gì đối thủ rồi, nên cũng có thể tưởng tượng ra được uy năng của kiếm trận này không thể khinh thường. Nhưng mà Kiếm pháp có hạn chế, sau khi phi kiếm biến ảo ra, uy lực sẽ hơi kém, đây là do tu vi của người thi triển. Đợi đến lúc tu vi tiếp tục tăng lên, mới có thể phát huy được hết uy lực của kiếm trận được. Đến khi gặp kẻ địch, nếu như bất ngờ không kịp đề phòng, bên mình lại có thêm một thanh phi kiếm chém đến, thì dù uy lực có hơi kém, cũng có thể tạo ra thưởng tổn to lớn, để cho mình nhiều hơn một phần thắng.

Tâm trạng thật tốt, Lâm Nhất tản ra thần thức bên ngoài, chỗ tốt của Luyện Thần GIám đó là lúc tu vi tăng lên, thần thức cũng có thể vô hình được tăng theo.

Lâm Nhất không học nhiều công pháp. Công pháp trong tiên đạo đều gắn liền với phương pháp tu luyện thần thức, vì vậy hắn phải bổ trợ tu luyện Huyền Thiên Tâm Pháp. Chỉ có bổ sung lẫn nhau được, hắn mới có thể đi xa hơn những người khác. Mới có khả năng điều khiển thần thức xa hơn những tu sĩ cùng giai, nhờ đó mà cường đại hơn.

Trong phạm vi mười dặm, vẫn là nước biển như cũ. Lâm Nhất lắc đầu một cái, thần thức hắn có đi ra được trăm ngàn dặm trên biển, sợ rằng cũng chẳng nhìn thấy phần cuối được. Đến lúc hắn định thu lại thần thức, đã thấy được trên mặt biển có chim biển đang bay.

Ồ? Lâm Nhất tò mò, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn thu hồi trận pháp, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đúng như dự đoán, Lâm Nhất vừa mới đi ra khỏi cửa phòng, đã nghe có người đứng bên trên cột buồm kêu to.

- Đất liền, phía trước có đất liền…

Trên thuyền như sôi sục hết lên, người nào cũng vội vàng chạy lên boong thuyền, nhìn về phía trước. Lập tức, có người mừng rỡ đến mức nhảy lên như điên, ta thấy được, ta thấy được đất liền rồi…

Tiếng gào lớn đến mức những con chim hải âu xung quanh đều kinh hoàng bay xa. Một mảng lục địa mênh mông nhô lên giữa biển khơi, xuất hiện ở một đầu khác.

Lâm Nhất nhìn về nơi xa xa, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa không trung, con thuyền đang đi về phía Đông Nam.

Lúc này, Giang trưởng lão cũng đi ra ngoài cửa phòng, nhìn thấy Lâm Nhất, hắn cười ha ha nói.

- Phong thái của Lâm đạo hữu càng ngày càng hơn xưa, nói vậy thì lần bế quan này có thu hoạch không nhỏ nhỉ?

- Giang trưởng lão mạnh khỏe! Ha ha!

Lâm Nhất nhìn Giang trưởng lão, ôm quyền cười ha ha, khiêm tốn nói.

- Dù sao ngài cũng là tiền bối, nên dạy bảo nhiều hơn mới đúng.

Giang trưởng lão vịn tay lên lan can, đi đến trước mặt Lâm Nhất, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng, đánh giá từ trên xuống dưới, hắn hơi gật đầu, cảm khái nói.

- Nếu nói đến tuổi tác, ngươi mới chỉ là một đứa nhỏ. Nhưng nếu nói về tu vi, đúng là làm cho những người lớn tuổi như ta cảm thấy xấu hổ. Thế giới do cường giả đứng đầu, ta gọi ngươi một tiếng Lâm đạo hữu cũng được, đó cũng chỉ là xưng hô bình thường trong đồng đạo. Sau này ngươi đến Đại Hạ sẽ biết được. Vì vậy, ngươi không cần khiêm tốn đâu. Ồ! Lão phu thấy khí thế của ngươi không giống, chẳng lẽ là…?

Lâm Nhất ôm quyền thi lễ, nói.

- May nhờ đan dược, nên tu vi có đi lên. Ta còn cần cảm ơn Giang trưởng lão đã tặng đan dược cho ta!

Giang trưởng lão lùi về sau một bước, không thể tin được nhìn Lâm Nhất, cười khổ nói.

- Còn may, còn may, nếu mà ngươi đi vào Trúc Cơ thật, sợ là lão phu phải gọi ngươi một tiếng tiền bối rồi!

- Giang trưởng lão đừng cười nhạo ta! Ta ăn hai viên đan dược, mất thêm một tháng mới miễn cưỡng đột phá mà thôi.

Lâm Nhất nói.

Giang trưởng lão nhìn sâu vào Lâm Nhất, suy nghĩ rổi nói.

- Năm ngoái, lúc ngươi vừa đến Cửu Long Sơn, lão phu đã biết là cao nhân đồng đạo đến, không ngờ rằng, ngươi lại uất ức chăn nuôi ngựa. Đến bây giờ, ngươi và ta đã ngồi chung thuyền. Có thể thấy được ta và ngươi có duyên phận không cạn! Đáng tiếc là gặp nhau quá muộn, không thể luận đạo cùng với ngươi được. Nếu không, lấy tu vi và cảm ngộ của ngươi, tin rằng sẽ có ích với lão phu.

Nói đến chỗ này, hắn chuyển giọng, nói tiếp.

- Lão phu có chuyện muốn hỏi, không biết Lâm đạo hữu có thể trả lời được không?

Lâm Nhất cười cười, nhìn khuôn mặt hiền lành của Giang trưởng lão, hắn nhẹ giọng trả lời.

- Mặc kệ những tu sĩ khác xưng hô thế nào, dù sao Giang trưởng lão cũng là tiền bối trong giới tu hành, lão nhân gia ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được!

Đôi lông mày bạc của Giang trưởng lão nhướng lên, cười ha ha gật đầu, nói.

- Được lắm, ta muốn hỏi Lâm đạo hữu một chút, nếu ta gặp phải điều gì không may trong chuyến đi này, ngươi có thể nghĩ đến mặt mũi của ta mà giúp những đệ tử này được không?

Giang trưởng lão làm Lâm Nhất run lên, hắn suy nghĩ một chút, giọng nói hơi do dự hỏi.

- Vì sao Giang trưởng lão lại nói những lời đó chứ? Hơn nữa, với khả năng của ta, tự bảo vệ mình còn không đủ, sao lo lắng cho bọn họ được?

Thấy Lâm Nhất khéo léo từ chối, Giang trưởng lão cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cười nói.

- Không nói nhẹ quá, cũng không nói nặng quá, chưa chắc đã không phải là không có khả năng! Ta tin rằng, chỉ có Lâm Nhất ngươi mới có thể nói ra được những câu đó.

Giang trưởng lão chắp tay sau lưng, hơi bất đắc dĩ nhìn mọi người ở dưới lầu, nói.

- Ta cũng chỉ nói như vậy mà thôi. Già rồi, nghĩ nhiều hơn một chút. Ngươi không cần để ở trong lòng.

Lâm Nhất lặng lẽ gật đầu một cái, việc mà Giang trưởng lão lo lắng, không phải hắn không nghĩ ra được, nhưng vì chưa biết tiền đồ thế nào, hắn không muốn đưa ra hứa hẹn gì. Có vài việc cần phải đi một bước tính một bước.

Mạnh Sơn và Tiêu đường chủ đi vào phòng, hai người chào Giang trưởng lão.