Đỉnh đầu mặt trời, chẳng biết lúc nào trở nên không lại chích liệt, trên biển phong, cũng từ từ mát mẻ!
- Hướng gió thay đổi rồi.
Tiêu đường chủ giống như một cây cổ thụ, cắm rễ trước bánh lái. Hắn ngẩng đầu, nói thầm một câu. Trên khuôn mặt chứa đầy nếp nhăn kia, càng ngày càng già nua.
- Bây giờ ở Cửu Long Sơn đã vào mùa thu rồi!
Trên đài cao, Từ Tử Huyên kéo tay Mộc Thanh Nhi, nhẹ giọng nói.
Mộc Thanh Nhi vuốt một ngọn tóc, nhìn chăm chú vào ánh tà dương, buồn rầu than thở.
- Cây cối sau núi Ngọa Long Cốc có lẽ cành lá đã sum suê, sắc thu thật đẹp đấy!
Hoằng An đang dựa vào lan can bên cạnh, sắc mặt tối tăm, nghe được lời của hai giai nhân phía sau, trên khuôn mặt đẹp trai mới nở một nụ cười, nói.
- Hai cô nương đang nhớ nhà sao?
- Ngươi không nhớ nhà sao?
Mộc Thanh Nhi nở nụ cười nghịch ngợm.
Sắc mặt Hoằng An trở nên buồn bã, xua xua tay, cười tự giễu, nói.
- Ta một thân một mình, làm gì có nhà! Từ đây lưu lạc thiên nhai thôi!
Ánh mắt Mộc Thanh Nhi lóe lên, cười đùa nói.
- Vương gia Đại Thương, thân phận đó tôn quý đến chỗ nào chứ, cần gì phải hối tiếc như vậy! Nếu ngươi cảm thấy cô đơn một mình, không bằng gia nhập phái Thiên Long chúng ta đi!
Từ Tử Huyên thấy Mộc Thanh Nhi chế nhạo Vương Gia, cảm thấy không thích hợp, nên âm thầm giật ống tay áo của Thanh Nhi.
- Ha ha! Không sao, không phải là do nhàn rỗi cả ngày, nên nói chút chuyện vui thôi sao?
Mộc Thanh Nhi quay lại vỗ vỗ mu bàn tay của Từ Tử Huyên, cười cười nói.
Từ Tử Huyên bất đắc dĩ, nàng hơi hờn dỗi, véo nhẹ Mộc Thanh Nhi một cái, trên lầu cao của con thuyền vang lên tiếng cười của hai người con gái.
Hoằng An không quan tâm lắm, hắn cười ha ha nhìn nhìn phong cảnh hiếm có trước mắt, nghĩ thầm, đây cũng là một đường đi hay đấy! Nếu có thể được như đôi huynh đệ kia thì tốt rồi, có tiên nhân làm chỗ dựa! Ánh mắt hắn nhìn về phía đầu thuyền!
Lúc này đầu thuyền có mấy người đang đứng, chính là ba thầy trò Chân Nguyên Tử đang buồn bực ngán ngẩm, ba người chịu không nổi sự buồn bực trong khoang thuyền, lại nhàn rỗi nên đi dạo trên thuyền.
- Sư phụ, thuyền chúng ta lúc nào mới lên bờ vậy?
Sắc mặt Nguyên Thanh hơi mất kiên nhẫn, nhịn không được hỏi.
Sắc mặt Nguyên Phong đen hơn ngày xưa, hắn vừa đau khổ vừa đếm ngón tay, nói.
- Để con tính một chút, bây giờ đã là giữa tháng bảy rồi. Từ lúc rời khỏi Cửu Long Sơn của phái Thiên Long đến nay, chúng ta đã đi được nửa năm, cứ trôi dạt trên biển thế này cũng hơn ba tháng. Sư phụ, con nói lão nhân gia ngài không nóng lòng sao?
"Sư đệ nói không sai a, thế này sao lại là đi thuyền ni, sợ là vùng thế giới này đều là thủy làm , cùng con chuột tiến vào một cái hồng thuỷ vại bên trong giống như vậy, ta gia ba sợ là lại chạy không thoát đi rồi!" Nguyên Thanh miệng đầy hồ nhếch nhếch, một mặt nôn nóng bất an, tay áo cũng kéo lên lão Cao đến, cùng từ trước cái kia phong thái chiếu nhân đạo sĩ trẻ tuổi, như hai người khác nhau!
Chân Nguyên Tử chắp hai tay sau lưng, trên khuôn mặt không có chút sốt ruột nào, hờ hững nhìn ra ngoài khơi, nghe đồ đệ nói như vậy thì tức giận quay đầu lại, mắng.
- Thối lắm! Hai nhóc con các ngươi muốn chạy đi đâu? Người tu đạo mà làm bậy! Mới một tháng không thấy đất liền mà đã không chịu nổi rồi sao? Đừng quên hai đứa cũng được xem là cao thủ trong giang hồ, cao thủ thì phải có phong độ của cao thủ, đừng tự hạ thấp chính mình, làm nhục mặt ta. Co tin ta nói việc này cho tiểu sư thúc các ngươi nghe không, hả?
- Khà khà, sư phụ lão nhân gia ngài đừng tức giận nữa! Con không có ý đó mà!
- Hai huynh đệ bọn con đang nói chuyện giải buồn cho sư phụ, không cần làm phiền đến tiểu sư thúc đâu!
- Không đúng đâu sư phụ, tiểu sư thúc còn nhỏ hơn chúng ta hai, ba tuổi đấy, sao hắn còn bình tĩnh được chứ?
- Đúng vậy, tiểu sư thúc ở trong phòng cả ngày, một tháng qua không thấy mặt, chẳng lẽ hắn ngủ cả ngày trong phòng sao?
Hai người Nguyên Thanh cười hì hì xin Chân Nguyên Tử tha cho, sau đó câu chuyện không tự chủ được mà vòng lên đầu Lâm Nhất.
Chân Nguyên Tử hận sắt không thành thép, mắng.
- Tiểu sư thúc của các ngươi là cao nhân chân chính. Nên nhớ sư phụ các ngươi nhập định cũng có thể tu luyện hai, ba năm là chuyện bình thường, chứ đừng nói đến tiểu sư thúc các ngươi là người trong Tiên Đạo. Trong truyền thuyết, người Tiên đạo nhập định mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, người có tu vi cao thâm, nhập định mười năm, trăm năm cũng không phải là vấn đề.
Thấy hai đồ đệ đã hiểu, sắc mặt tức giận của Chân Nguyên Tử hơi dịu lại, nói tiếp.