Vô Tiên

Chương 427: Đáy biển quỷ dị. (2)




- Món ngon cần có rượu! Lâm huynh đệ, thử chút rượu cống phẩm của ta xem sao?

Nguyên Thanh vừa đi, Hoằng An không biết từ chỗ nào chui ra, trong tay còn cầm một bình rượu tinh xảo. Hắn cười nho nhã, xán lạn như ánh mặt trời mới mọc.

Các đệ tử đều bị thịt nướng hấp dẫn, cũng có thể nói cách khác, ngoài việc vì đói bụng, nhai nuốt một miếng thịt quái vật biển, cũng có thể giảm bớt nỗi đau mất đi đồng môn!

Một ngày mới đến, trên bờ biển đảo hoang cũng náo nhiệt hẳn lên.

Lâm Nhất không từ chối ý tốt của Hoằng An, mùi vị rượu cống phẩm đúng là không tệ. Hắn đi đến dưới một tảng đá ngầm, nhìn đối phương cười nói.

- Rượu rất ngon, đa tạ điện hạ đã mời!

Hoằng An vội xua tay, nghiêm nghị nói.

- Lâm huynh đệ không cần khách khí, cứ bao hết cho Hoằng An ta là được. Ta đưa theo rất nhiều rượu, nếu ngươi thích, ta đưa cho ngươi mấy vò nhé?

Thường nói, tặng quà tất nhiên là có việc cầu xin. Hoằng An này muốn làm gì đây? Lâm Nhất cười nói.

- Ta chỉ thích uống lúc nhàn rỗi thôi, cũng không phải là người nghiện rượu.

- Hay lắm! Say rượu hại người, uống ngẫu hứng lúc nhàn mới nghiền ngẫm được! Hoằng mỗ cực kỳ đồng ý với Lâm huynh. Nhưng rượu ngon tặng anh hùng cũng là một giai thoại. Lâm huynh đệ không cần khiêm tốn, sau này ta sẽ đưa rượu đến cho ngươi!

Hoằng An cười tươi, lộ ra hàm răng trắng, dáng vẻ rất vui mừng.

Lâm Nhất nhướng lông mày, nhếch khóe miệng lên, mỉm cười. Hoằng An thấy hắn không từ chối, cũng ngồi xuông tảng đá, than thở.

- Lâm huynh đệ còn trẻ, đã là một anh hùng cái thế như vậy, tùy ý rong ruổi trong trời cao biển rộng, trong thiên hạ to lớn này, có nơi nào không thể đi chứ? Không giống như ta, là một kẻ tay trói gà không chặt, muốn lang bạt nơi xa xứ cũng khổ lắm!

Nghe vậy, Lâm Nhất gật đầu, nói.

- Ta cũng rất tò mò, một quý tộc Thiên Hoàng như ngươi, không ở kinh thành hưởng phúc, chạy đến ngoài biển chịu khổ làm gì?

- Hazz, một lời khó nói hết.

Hoằng An thở dài, cười khổ một tiếng, sau đó nhân cơ hội này kể ra nỗi khổ tâm trong lòng.

Mỗi một hoàng tử đã sống từ nhỏ ở trong nơi hoàng cung nhiễm đục, ai cũng là hạng người thông minh sắc sảo. Cũng vì thế nên mới có thể kiếm được một con đường sống trong cuộc tranh đoạt quyền lợi, cuối cùng tranh cướp quyền vị cao hơn. Thậm chí là cướp được ngôi vị Hoàng Đế chí cao vô thượng kia. Trong cuộc chiến đấu tàn khốc đó, có thể sống sót đến bây giờ, bản lĩnh của Hoằng An ra sao, không khó tưởng tượng ra.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hoằng An, nhưng bên trong đôi mắt lại chứa đầy sự thê lương và bất đắc dĩ, Lâm Nhất cảm khái trong lòng, ác cảm với Hoằng An cũng vơi đi không ít.

Nhưng mà, trong lời nói của Hoằng An vẫn chứa đựng sự không cam lòng. Hắn nhìn Lâm Nhất, trong mắt hiện lên sự mê mang, nói.

- Nếu Lâm huynh đệ có thể cướp đoạt ngôi vị Hoàng Đế giúp ta, ta sẽ sóng vai với Lâm huynh đệ để cả thiên hạ tôn vinh!

Lâm Nhất lắc đầu một cái, trong lòng biết đối phương vẫn không bỏ xuống được cái hoàng quyền chí tôn kia, hắn chân thành nói.

- Hoằng huynh đi ra biển tìm Tiên, chưa chắc đã là việc xấu! Bầu trời không thể có hai mặt trời, quốc gia không thể có hai chủ, ngươi cần gì phải tranh đoạt thứ vô vọng đó, nếu đụng đến triều chính thì có thể làm cho sinh linh đồ thán! Giữ tính mạng để tiêu dao cả đời, cũng chẳng uổng công sống trên đời này đâu!

Hoằng An nghe vậy thì trên mặt hiện lên sự thất vọng, hắn thấy dáng vẻ của Lâm Nhất không giống như giả vờ, bàn tay cũng siết chặt vò rượu, Hoằng An ngửa đầu uống ực một ngụm, tiếp tục than thở.

- Ta cũng biết Lâm huynh đệ nói không sai, nhưng đi mấy chục dặm, không biết có nơi nào cho ta yên thân không nữa? Cho dù tìm được đan dược, đến lúc quay về Đại Thương, ta còn có thể chết già yên lành được sao? Hoàng huynh của ta có chịu buông tha cho ta không?

Hoằng An vừa nói, vừa uống một ngụm rượu lớn, sau đó hắn ho khan, rượu tràn ra ngoài ướt hết áo, đôi mắt hắn cũng đỏ lên.

Lẳng lặng nhìn Hoằng An, một lúc lâu, Lâm Nhất đứng dậy rời đi, sau đó dừng bước, nói.

- Cần phải đưa tầm mắt ra xa mới thấy được nhiều, ngươi cần gì cố chấp vào một chuyện chứ? Nước đến chân còn không biết, có vài chuyện, ngươi buông xuống, vậy thì chưa chắc đã mất tất cả.

Lâm Nhất ném xong câu này, hắn đi dọc theo bờ biển tiếp. Không biết nên khuyên Hoằng An thế nào, dù sao có nhiều chuyện hắn cũng không hiểu. Huynh trưởng của Hoằng An, đã củng cố được hoàng quyền rồi, Hoằng An khó mà lung lay được quyền uy của huynh trưởng hắn.

Chuyện Hoằng An không cam lòng thì vẫn có thể thông cảm được, biết rõ là không thể làm, nếu cố cưỡng ép, đúng là không khôn ngoan. Nếu là như vậy, chắc chắn sẽ chọc ra không ít chuyênh máu me, Lâm Nhất sẽ chẳng quan tâm đến chuyện không đâu, cũng không có hứng thú với việc đổ dầu thêm lửa.

Hoằng An nhìn về bóng lưng của Lâm Nhất, trong lòng lẩm bẩm lời của người trẻ tuổi này, thất vọng một lúc, sau đó suy nghĩ.