Vô Tiên

Chương 425: Yêu vật. (2)




Thấy con quái vật biển giết đến trước người, Lâm Nhất nhấc chân lên, đạp không bay lên, sau đó nhảy vào đỉnh đầu con quái vật kia.

- Giết ——!

Lâm Nhất tức giận quát một tiếng, Kiếm Lang Nha trong tay lóe lên ánh sáng, chém mạnh về phía trước!

- Oanh ——

Ánh kiếm xẹt ngang bầu trời sáng rọi như ánh trăng đêm, nhanh chóng chém qua người con quái vật biển, chém ngang nó thành hai nửa, ầm ầm rơi xuống đất, máu đen vung vãi khắp mặt đất, nhiễm đen một đoạn bãi biển lớn.

Hai con quái vật biện khác mạnh mẽ xông đến đỉnh lớn của Giang trưởng lão, đỉnh lớn dần dần thu nhỏ lại. Giang trưởng lão không còn nhiều thời gian, Lâm Nhất đạp chân lên hư không, xuất hiện trên đỉnh đầu hai con quái vật.

- Xoạt xoạt ——

Hai vệt ánh sáng xẹt xuống, hai con quái vật nước hung hãn bị chém thành bốn mảnh.

Lâm Nhất cầm Kiếm Lang Nha lơ lửng ở giữa không trung, cả người quay tròn, tiếp tục nhảy lên cao mấy trượng, ánh kiếm múa thành từng chùm sáng chói mắt, giống như một vầng trăng dưới bầu trời đêm, dịch chuyển như ngân hà, sau đó ầm ầm dội xuống.

Trong phút chốc, ánh sao đầu trời, đám ánh kiếm kia đánh về đám quái vật biển.

Lại có một tiếng nổ vang lên, một con quái vật biển không né kịp, dáng người to lớn bị đánh nổ ra một cái hang, tứ chi rơi đất bờ cát. Một con quái vật khác bị ánh kiếm xuyên thủng đầu, hí lên một tiếng, sau đó ngã ầm ầm xuống đất.

- Đâm kiếm vào hai mắt!

Lâm Nhất đứng cách mặt đất hơn mười trượng, lớn tiếng quái chói tai, kiếm Lang Nha đã bay khỏi tay, xuyên thủng đầu một con quái vật khác trong chớp mắt, lại một con quái vật biển nữa mất mạng.

Giang trưởng lão được Lâm Nhất giải vây, lại nghe được tiếng la của hắn, trong lòng hiểu ra, chỉ ngón tay, phi kiếm của hắn xuyên thủng hai mắt của quái vật biển, con quái vật kia lập tức ngã xuống đất. Giang trưởng lão vui mừng, đôi mắt chứa đầy sát ý xông qua.

Ngay khi cả người Lâm Nhất bay xuống, kiếm Lang Nha đã bay tán loạn như đom đóm, làm cho những con quái vật biển xung quanh không thể tránh né, trong nháy mắt hắn đã chém giết được bốn, năm con. Đến khi Giang trưởng lão chém chết một con cuối cùng đang muốn trốn về biển, nhịn không được hét to sảng khoái!

Tình hình nguy cấp được Lâm Nhất nghịch chuyển, sau đó hai người phản giết, mười ba con quái vật biển lên bờ đánh lén mọi người, đã chết không còn một mống chỉ trong phút chốc!

Lâm Nhất cầm kiếm Lang Nha đang tỏa sáng trên tay, nhảy xuống đất, đứng yên trên bờ cát. Hắn phất tay xua tan mùi máu tanh nghẹt thở, sau đó đi về phía biển rộng.

Giang trưởng lão thấy vậy, thu hồi phi kiếm, vội vàng đi theo sau.

Lâm Nhất quay đầu lại nói.

- Ban ngày gió êm sóng lặng, không nhìn ra nơi này có gì nguy hiểm. Nhưng vì sao vừa xuống đêm lại có chuyện xảy ra, đúng là làm người ta khó hiểu. Sợ là dưới nước có gì đó, chúng ta hãy kiểm tra thử xem!

Giang trưởng lão cả kinh, vội hỏi.

- Không có bảo vật tránh nước, sao có thể đi vào trong nước được? Hơn nữa dưới nước nguy hiểm, khó hành động, Lâm đạo hữu hãy nghĩ lại!

Lâm Nhất đi đến gần mép nước, sau đó đứng lại nói.

- Không vội, đầu tiên chúng ta dùng thần thức kiểm tra trước đã.

Giang trưởng lão bừng tỉnh, gật đầu nói

- Như vậy cũng được!

Hai người đứng ở cạnh biển lớn, dùng thần thức điều tra bên dưới mặt biển. Chỉ một lúc sau, Giang trưởng lão lắc đầu một cái, thần thức của hắn chỉ có đi xa khoảng năm mươi, sáu mươi trượng thôi, sau đó thì chịu, vừa định khuyên Lâm Nhất bỏ đi, nhưng lại ngừng lại, im lặng không lên tiếng.

Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, Lâm Nhất mới quay đầu, hắn thấy Giang trưởng lão ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, nên hỏi.

- Giang trưởng lão sao vậy?

Giang trưởng lão nở nụ cười lúng túng, hỏi ngược lại.

- Lâm đạo hữu thấy được gì không?

Đối phương lắc đầu một cái, sau đó trầm tư không nói, dưới đáy lòng hắn buông lỏng, không đợi hắn mở miệng, người ta chỉ trầm ngâm một chút rồi nói tiếp.

- Không ngờ rằng phía dưới lại sâu ngàn trượng . . .

- Cái gì ——?

Giang trưởng lão còn tưởng là mình nghe lầm, sau đó không thể tin được hỏi lại.

- Ý ngươi là thần thức của ngươi có thể đi xa đến ngàn trượng?

Thấy Lâm Nhất đồng ý với lời của hắn, Giang trưởng lão dùng tay đỡ trán, sau đó tiếp tục vuốt râu lắc đầu cười khổ, nói.

- Đúng là không ngờ được, ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, còn là một người một mình, không hiểu được ngươi tu luyện bằng cách gì nữa. Thần thức có thể đi xa ngàn trượng, sợ rằng chỉ có cao nhân Trúc Cơ kỳ mới có thể làm được! Chẳng lẽ ngươi là. . . ?