Lâm Nhất có thân phận là tiên nhân, cuối cùng cũng bị bại lộ trước mắt tất cả mọi người, nhưng vẫn làm cho người khác mê muội và khó có thể tin được.
Một đệ tử chăn ngựa năm xưa, lại là tiên nhân thâm tàng bất lộ, nghĩ vậy nên có nhiều người rất hưng phấn, huống chi là còn được tận mắt nhìn thấy. Đối với chuyện thời gian Lâm Nhất tu luyện và võ công cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, tất cả mọi chuyện, đã cho chúng ta một lời giải thích thuyết phục. Tiên nhân, tất nhiên là không thể đoán được.
Đám thầy trò Chân Nguyên Tử đứng trong đám người lộ ra vẻ mặt vui mừng, dù sao thì người thân cận nhất với Lâm Nhất chính là bọn họ. Mấy người Biện Chấn Đạc vừa hoảng sợ vừa cảm thấy may mắn. Đặc biệt là Biện Chấn Đạc, âm thầm đắc ý vì quyết đoán lúc trước, những tâm tư vốn có trong lòng cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Đôi mắt của đám người Quý Thang tỏa sáng, Lâm Nhất đã cho bọn họ thấy được, Tiên Đạo không phải là thứ không thể chạm đến, ngay trong lúc này, bọn họ còn thêm chờ mong những thứ ngoài võ học! Trên mặt Từ Tử Huyên lộ ra ý cười, một sư đệ bình thường lại là tiên nhân, nàng rất vui mừng cho Lâm Nhất, cũng cảm thấy hài lòng với chính mình. Cũng vì nàng là một cô gái lương thiện, nên mới có tâm tư như thế.
Trên mặt Mộc Thanh Nhi hưng phấn đến mức đỏ cả lên, chẳng biết sao trong lòng nàng lại sung sướng đến như vậy. Nhưng có lẽ, một lát sau, nàng vẫn tiếp tục tùy ý, suy nghĩ tìm phiền phức cho Lâm Nhất. Cũng có thể, trong lúc này, Mộc Thanh Nhi đang tưởng tượng sẽ có một ngày nàng cũng giống như thế, xuất hiện trước mắt mọi người một cách uy phong nhất.
Hoằng An trốn ở xa xa nhìn thấy phi kiếm chớp sáng trên đỉnh đầu Lâm Nhất, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác hối hận. Hắn hận mình không phải là anh em ruột thịt với Lâm Nhất. Hazz! Nếu biết sớm thế này, hắn hận mình không ăn thua được với vận mệnh.
Không nhắc đến tâm tình mọi người thế nào, từ lúc những con quái vật này xuất hiện trên bờ, không phải Lâm Nhất không phát hiện ra. Hắn nói chuyện với mọi người đến đêm khuya, sau đó đi vào trong một lều vải để nghỉ ngơi.
Lâm Nhất tĩnh tọa một mình, ngay khi tiếng sóng biển khác thường, hắn đã dùng thần thức thấy được những con quái vật biển này rồi.
Những con quái vật kia dài ba, bốn trượng, có tứ chi tráng kiện và trảo sắc bén, đầu cá có răng nhọn, còn có cả vây lưng và vây đuôi, hơi giống Nhiễm Di trong truyền thuyết.
Điều làm Lâm Nhất phải ngạc nhiên đó là, những quái vật kia đến vì trăng tròn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, giống như có thể phun ra nuốt vào tinh hoa của ánh trăng vậy, những con quái vật này rất có linh tính, làm ra những hành động giống con người.
Lâm Nhất ngạc nhiên nhìn đám quái vật kia bái ánh trăng, ngạc nhiên lại có thêm sự tò mò, muốn nhìn những con quái vật kia có hành động gì ngoài ý muốn nữa không.
Trên đảo hoang không bóng người, bờ biển cũng không có đệ tử gác đêm. Ai ngờ rằng có một đệ tử vô tình nói mê, nên xảy ra sự cố như vậy, làm cho Lâm Nhất không ứng phó kịp.
Trên bờ biển hỗn loạn trong nháy mắt, thậm chí có đệ tử chết đi, Mạnh Sơn gặp nạn, nhưng chỉ mấy giây thở dốc qua, Lâm Nhất cảm thấy những con quái vật này quá mức hung dữ, đã có hai đệ tử bị cắn chết. Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, chạy khỏi lều vải, ra tay kịp thời.
Nhưng mà, những con quái vật không rõ nguồn gốc kia đã vây chặt bờ biển, tạo ra tư thế không chết không ngừng, làm cho Lâm Nhất nổi lên sát ý. Mà lúc này, một ánh sáng của phi kiếm xuất hiện trên bầu trời đêm.
Bóng người Giang trưởng lão nhanh như gió, chỉ nhảy vài cái là đã đến bên cạnh Lâm Nhất.
Trên bờ biển có rất nhiều quái vật kỳ lạ, làm cho Giang trưởng lão cũng có cảm giác nguy hiểm, ngay khi Mạnh Sơn gặp nạn, hắn không dám do dự, vội vàng nhảy xuống khỏi thuyền, sóng vai với Lâm Nhất ngăn cản quái vật!
- Giang trưởng lão, những quái vật kia là gì, ngươi có biết chúng nó không
Lâm Nhất gật đầu một cái với Giang trưởng lão, sau đó nói.
Giang trưởng lão liếc mắt nhìn phi kiếm trên đỉnh đầu Lâm Nhất, nói.
- Những con quái vật này, mình như cá mập, vây như cá voi, hung ác như tôm, không biết là loài gì nữa, lão phu từng nhìn nhiều sách cổ, nhưng cũng chưa tìm ra được loài nào giống như những con quái vật trước mắt. Nhưng mà, những quái vật kia đều có linh tính, có lẽ đã được cơ duyên nào đó, nên biến thành dáng vẻ thế này cũng không có gì là lạ, chỉ sợ rằng sẽ khó đối phó!
Giang trưởng lão chỉ ngón tay ra, phi kiếm kéo theo một ánh sáng lạnh, đâm về phía một con quái vật, ống tay áo tung bay, cất cao giọng nói.
- Không giết lùi bọn nó, sợ là chúng ta khó ở lại trên đảo được!
Ai ngờ con quái vật kia thấy ánh sáng lạnh đến gần, lập tức nghiêng người né tránh phi kiếm, sau đó rống lên một tiếng, mười con quái vật đều vọt về phía hai người.
- Không ổn, chẳng lẽ những con quái vật này đã tu luyện thành Yêu?
Giang trưởng lão kinh hãi nói.
Lâm Nhất thấy vậy cũng không dám khinh thường, kinh dị hỏi.
- Yêu là cái gì?
Giang trưởng lão triệu hồi phi kiếm bảo hộ ở bên người, vội vã đáp.
- Chim bay cá nhảy cũng có thể tu luyện như chúng ta, nên để phân biệt cho dễ, tu sĩ chúng ta cũng phân chia chúng nó giống như nhân loại, cấp một, hai, ba giống Luyện Khí, bốn, năm là Trúc Cơ, sáu, bảy, tám, chín là Nguyên Anh. Mà những con quái vật biển trước mắt chính là Yêu Vật cấp một, Lâm đạo hữu nên cẩn thận!
Những quái vật biển này cũng có thể tu luyện? Lâm Nhất ngạc nhiên không thôi, nhưng theo lời của Giang trưởng lão, không thể xem thường đám quái vật biển này được. Hắn chỉ ngón tay một cái, Kiếm Lang Nha như sao băng rơi xuống đất, đâm về phía một con quái vật.
Kiếm Lang Nha quá nhanh, nhanh gấp đôi phi kiếm của Giang trưởng lão, những con quái vật biển kia muốn né tránh, nhưng đã bị kiếm đâm thẳng vào trong cơ thể nó.
Tiếng gào khóc kinh người vang lên, con quái vật biển bị thương thét to, cả người ngã rạp xuống bờ cát, sau đó nó bò dậy, điên cuồng vọt đến.
Giết không chết? Bây giờ Lâm Nhất mới nhớ đến một kiếm vừa cứu Mạnh trưởng lão, một kiếm đó chỉ làm con quái vật bị thương mà thôi, không thể chém chết được.
Sau khi qua cơn kinh hãi, con quái vật biển kia nhắm thẳng vào Lâm Nhất, tứ chi vùng vẫy trên bờ cát, nhảy cái thân hình dài mấy trượng lên, nhe cái miệng đầy răng nhọn, cắn xuống một cách.
Lâm Nhất thấy vậy, ánh sáng trắng xuất hiện quanh người, một chiếc thuẫn màu bạc bay ra khỏi cơ thể, đón đỡ đầu con quái vật biển kia.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang vọng, con quái vật biển đâm đầu vào thuẫn, giống như đâm đầu vào ngọn núi nhỏ, phát ra tiếng nổ ầm ầm. Thuẫn lung lay một chút, ánh sáng bên trên ảm đạm xuống, sau đó khôi phục lại bình thường. Mà con quái vật biển kia thì bị đâm ngã ngửa, lộn một vòng trên bờ biển, hí to một tiếng, chiếc đuôi dài quật lên cát minh, làm cho cát bay mù mịt. Nó trở mình bò dậy, lắc lư đầu, sau đó tông thẳng đến chỗ Lâm Nhất.
Lâm Nhất âm thầm kinh hãi, sức lực của con quái vật biển này lớn đến mức nào, sợ là chỉ có mình hắn biết được. Huyền Thiên Thuẫn suýt chút nữa bị đâm cho tan nát, phải dùng linh lực mới chống đỡ được, duy trì nó còn nguyên. Mà khí huyết trong người của hắn cũng cuồn cuộn lên, cả người lùi về sau một bước.
Giang trưởng lão ở bên cạnh dùng phù liên tục hóa thành Đỉnh lớn, dùng toàn lực chống đỡ. Không thể giết chết những con quái vật biển này, chúng nó lại hung tàn như thế, bọn họ phải làm sao mới được đây?
Con quái vật bị đánh bay kia hung ác đâm đến, không kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất nhướng mày, cắn răng một cái, sau đó thu Huyền Thiên Thuẫn vào trong cơ thể. Lâm Nhất quơ tay, cầm kiếm Lang Nha vào tay, hơi run thân kiếm, tạo ra tiếng hí “Ngao” dài, lập tức tạo ra một đường sáng dài hơn một trượng.