Vô Tiên

Chương 419: Đảo hoang. (2)




Lâm Nhất đi lên hành lang cuốn gấp khúc phía trên, thấy Giang trưởng lão, Mạnh trưởng lão và Tiêu đường chủ đều ở đây. Bốn người chắp tay nói chuyện một lúc, sau đó Giang trưởng lão lấy một chiếc túi tiền ra.

Lâm Nhất nhận lấy, ngạc nhiên nhìn về phía Giang trưởng lão, nói.

- Đây là?

Giang trưởng lão vuốt râu dài, dáng vẻ hiền lành như người lớn trong nhà, hình như đã sớm có dự đoán Lâm Nhất sẽ hỏi lại. Hắn cười nói.

- Lúc trước làm phiền Lâm đạo hữu ra tay giúp đỡ! Ta biết đưa vàng bạc cho ngươi cũng vô dụng, mà linh thạch lại khó kiếm được trong Đại Thương. Đây là chút lòng thành của lão phu, Lâm đạo hữu đừng khách khí, có chút ít còn hơn không!

Nghe vậy, Lâm Nhất vội chắp tay nói.

- Nếu Giang trưởng lão đã có lòng như vậy, Lâm Nhất từ chối thì bất kính rồi!

Lâm Nhất mừng thầm trong lòng, trong túi có mười viên linh thạch, đúng là thứ mà hắn đang cần gấp. Có lẽ Giang trưởng lão cũng biết thu nạp linh khí không dễ, lại là người đồng đạo, nên không nói nhiều lời vô ích, chẳng thà đưa mấy viên linh thạch còn thực tế hơn.

Mà linh thạch trên người Giang trưởng lão cũng không có nhiều, có lẽ là phải tìm mấy năm mới có được, ngoại trừ để làm tu luyện cho ba huynh đệ, còn phải để lại một ít làm lộ phí đi đường. Giang trưởng lão có thấy lấy mười viên linh thạch cho hắn, cũng xem như là dụng tâm lương khổ rồi.

Nhìn thuyền càng ngày càng gần đảo nhỏ, Lâm Nhất mở miệng hỏi.

- Đây là ở đâu rồi?

Mạnh Sơn ở bên cạnh lắc đầu, tiếng nói hơi khàn khàn.

- Tiêu đường chủ không tìm được nơi này trên hải đồ, có lẽ bão đã làm cho chúng ta lệch khỏi hướng đi lúc đầu.

- Lệch cũng không sao, chúng ta cứ đi theo gió là được.

Tiêu đường chủ nói.

Giang trưởng lão nắm chặt lan can, nói.

- Trên biển rộng mênh mông, đi sai hướng là chuyện bình thường. Chỉ cần người trên thuyền vẫn còn, cuối cùng cũng sẽ đến bỉ ngạn! Nhưng mà, con thuyền chúng ta cần sửa chữa lại, Tiêu trưởng lão có tính toán gì không?

Tiêu đường chủ nói.

- Cột buồm và cánh buồm cần thay đổi, đầu thuyền bị hư hỏng cũng phải sửa lại. Cũng may cột buồm và cánh buồm không bị hư hoàn toàn, nên không cần lo lắng. Ta đã ra lệnh cho đệ tử trên thuyền chọn một hòn đảo để cập bến, cho mọi người nghỉ ngơi mấy ngày, Nhưng mà những hòn đảo kia đều không thấy có người ở, không biết có nguy hiểm gì không, nên phải dặn các đệ tử cẩn thận mới được.

- Ngươi và Mạnh Sơn cứ tùy cơ ứng biến, có Lâm đạo hữu ở đây là được, để cho lão phu rảnh rỗi nhiều hơn!

Giang trưởng lão ôm quyền nói.

- Trước mặt Lâm đạo hữu, ta cậy già lên mặt một lần, ta đây tuổi lớn không muốn đi lại, có nhiều việc mong rằng đạo hữu sẽ giúp đỡ!

- Giang trưởng lão không cần làm vậy, Lâm Nhất hiểu rõ!

Lâm Nhất vội vàng đáp lễ.

Trong lúc mấy người nói chuyện, con thuyền đã lướt qua vài hòn đảo nhỏ, trên đào cũng có chút cây cối, nhưng vừa nhìn đã xuyên thấu hết, hiển nhiên không thích hợp dừng thuyền. Lại tiếp tục đi thêm nửa ngày, vẫn không thấy được hòn đảo nào lớn hơn. Con thuyền đi vòng quanh các hòn đảo.

Đi vòng nhiều đảo, bọn họ bất ngờ tìm được một bến tàu thiên nhiên, con thuyền chậm rãi đến gần.

Thuyền thả ván xuống, mọi người nhanh chóng xuống thuyền, đưa mắt đánh giá nơi xa lạ này. Ba, bốn hòn đảo nối liền nhau, mặt trời chiếu rọi đỉnh đầu. Xung quanh còn có khoảng chừng mười hòn đảo khác, nhưng chỉ cao hơn mười trượng, nói là đá ngầm thì đúng hơn.

Những hòn đảo này đều tập trung ở một chỗ, nối liền gần mười mấy dặm, nếu thật sự là do thiên nhiên tạo thành, thì đúng là một kỳ quan trên biển!

Ở nơi thuyền dừng là phía đông của hòn đảo, phía trên còn có núi rừng, nhưng chỉ có khoảng 1, 2 dặm thôi, nơi này là đảo hoang không có dấu chân người.

Lúc mọi người rời thuyền, có vài đệ tử đưa lều vải lên, xem ra đệ tử Phái Thiên Long muốn ở thêm mấy ngày trên đảo.

Lâm Nhất rời thuyền theo mọi người, dùng thần thức bảo phủ lên hòn đảo trước mặt. Trên đảo không hề có người, chỉ có vài con chim biển ẩn trong tàng cây và nham thạch, khe nham thạch có vài con rắn nhỏ và bò sát. Trừ những thứ này ra, trên đảo không có gì khác. Nhưng trên núi đá lại có cây cối um tùm, còn có vài loại cây có quả không biết tên nữa.

Các đệ tử tìm được một mạch nước nhỏ trên nham thạch, nên vui vẻ kêu to, một dòng suối nhỏ được nước mưa tạo thành, đủ làm nơi cho mọi người uống nước. Có vài người bò lên cây hái quả, để cho mọi người ăn uống.

Không lâu lắm, toàn bộ đảo nhỏ đều có bóng đi bộ của các đệ tử.