Vô Tiên

Chương 416: Sống sót trong hiểm cảnh. (1)




Bơi theo dòng nước một lúc, Lâm Nhất điều chỉnh lại hơi thở, hắn vừa muốn nhảy vịt lên cao, đã thấy một tảng đá lớn trôi nổi trên mặt nước.

Ồ! Giữa biển sao lại có tảng đá lớn thế này, hơn nữa tảng đá này không bé hơn núi nhỏ nhiều lắm. Mắt thấy tảng đá đến gần, Lâm Nhất nghĩ thầm có nên nhảy lên trên tảng đá đó đứng không, ai biết chuyện bất ngờ lại xảy ra.

Gần tảng đá lớn cánh hắn không xa, bỗng nhiên nứt ra một cái khe, sau đó biến thành một cái miệng rộng, sợ rằng nó lớn bằng một gian phòng, nước biển theo đà chảy vào miệng, làm cho Lâm Nhất cũng trôi theo dòng nước biển đến gần.

Không dám do dự, Lâm Nhất vỗ tay nhảy ra khỏi mặt nước mấy trượng, bước lên Bích Vân Sa để bay lên giữa không trung, lúc này mới bình tĩnh lại để nhìn xuống dưới.

Ai ngờ đâu, không nhìn xuống thì thôi, vừa nhìn xuống thì Lâm Nhất đã sợ đến mức nhảy dựng lên. Lúc cái miệng rộng kia đóng lại mở ra, bỗng nhiên lại phun ra một cột nước, bắn thẳng đến chỗ hắn đứng giữa không trung.

Mây dưới chân Lâm Nhất di chuyển, miễn cưỡng tránh được cột nước kia. Đó là quái vật gì vậy? Hắn nhịn không được hít một hơi lạnh, thấy mặt biển ở phía dưới có hơn mười bóng đen dài hơn hai mươi trượng, làm cho nước biển bắn lên những cột nước cao.

Con vật to lớn như núi đá kia giống như cá mà không phải cá, là thú mà cũng không phải thú, không biết là quái vật nước gì!

Lâm Nhất phát hiện mặt biển kỳ lạ nên vẫn chưa rời đi, lại có một cột nước cao hai mươi trượng nữa bắn nhanh lên trên.

Thôi, loại quái vật to lớn thế này thì đừng trêu chọc thì hơn, Lâm Nhất không dây dưa với chúng nó nữa, hắn đánh ra chỉ quyết, để cho mây trắng bay trên biển đuổi theo con thuyền.

...

Lúc này ở trên thuyền, mọi người đều bận rộn, bão táp vẫn còn chưa qua, nguy cơ còn chưa hết, không ai rảnh rang được. Chỉ có mỗi Giang trưởng lão ở trên đài cao âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đến cùng là vì sao hắn có suy nghĩ cổ quái như vậy, không ai biết được.

Lâm Nhất bỗng nhiên hiện thân ngay trên trời mưa gió, nhảy lên con thuyền, làm cho mọi người hoan hô một trận. Những đệ tử này chỉ nghĩ đơn giản rằng, ở trên thuyền có một cao thủ giúp đỡ, đúng là may mắn.

Nhìn Lâm Nhất đi lên đài cao, Giang trưởng lão nở nụ cười, nói.

- Ngươi không có chuyện gì là được, ha ha! Ta nghĩ với thân thủ của ngươi thì chắc là sẽ không sao! Nhưng mà bão táp vẫn chưa qua, không biết sau này thế nào!

Lâm Nhất quay về đài cao, tay nắm chặt lan can, nhìn cảnh tượng mọi người bận rộn ở trên thuyền, rất đồng ý với lời của Giang trưởng lão. Trước đây đã từng gặp mấy lần bão táp, nhưng chưa có lần nào mãnh liệt đến như lần này, chỉ cần lơ là một chút thôi thì đã chôn thây dưới đáy biển rồi. Cũng thật sự làm khó những đệ tử Hổ Sa Đường kia, đi thuyền khó khăn cũng chỉ thế này mà thôi.

Lúc này, có lẽ là ban ngày, nhưng trời lại giống như bị pha mực, có gió mạnh mây đen chớp giật khắp bầu trời, chiếu rọi từng mảng trắng bạc ngoài biển khơi, giống như trời đất bị chia ra thành vô số mảnh nhỏ.

Nhưng trên thuyền của phái Thiên Long vẫn giãy dụa trong sóng biển, chẳng biết lúc nào mới rời khỏi được khu vực tử vong mênh mông này.

- Đó là cái gì…?

Trong sóng biển chập chùng phía trước, cuốn mấy con cá lớn lên cao, những con cá kia dài hơn mười trượng, bọn chúng có miệng rộng và vây lưng màu đen. Mấy con cá kia hình như rất vui vẻ vì sóng gió, lúc thì nhảy lên khỏi mặt biển, lúc thì nhảy xuống. Đến lúc thấy được con thuyền, những con cá lớn kia mở chiếc miệng rộng sắc bén, nhấp nhô trên mặt biển,

- Đó là cái gì... !

Trong sóng biển chập chùng phía trước,Phía trước chập trùng sóng biển bên trong, cuốn lên mấy cái cá lớn đến, mỗi một con cá lớn đều có dài mười trượng, có chứa nụ hôn dài cùng màu đen vây lưng. Cái kia mấy cái cá lớn khá hỉ sóng gió giống như vậy, theo sóng biển khi thì thoán lên, khi thì nhảy xuống. Hứa là thấy được hải thuyền, cá lớn càng mở ra có chứa sắc bén hàm răng miệng rộng, nhập vào trong nước biển, chỉ là vây lưng lướt trên đạo đạo bọt nước càng lúc càng gần.

Hiển nhiên, mục tiêu của những con cá lớn kia là chiếc thuyền.

- Đó là Giao Sa, có trưởng lão ở đây, mọi người không cần sợ!

Trên bong thuyền có người hô to, đó là giọng của Tiêu đường chủ. Tiêu đường chủ có kiến thức rộng rãi, kịp thời nhắc đến Giang trưởng lão, làm cho các đệ tử đang hoảng sợ bình tĩnh lại.

Giang trưởng lão đứng trên lầu, phi kiếm xoay quanh đỉnh đầu, chỉ đợi Giao Sa đến gần thuyền thì sẽ phóng phi kiếm ra. Lâm Nhất đứng ở bên cạnh, ngạc nhiên nhìn cá lớn trong biển, nhưng mà, hắn nghĩ đến những quái vật lớn như núi đá lúc trước, thì không khỏi âm thầm lắc đầu.

Mấy con Giao Sa to lớn nhanh chóng đến gần thuyền lớn. Một con Giao Sa nhân đà sóng để lao lên, mở miệng rộng để cắn các đệ tử trên boong thuyền. Các đệ tử bị sóng gió quật cho nghiêng ngả, tay túm chặt dây thừng, nên không thể né tránh được.

Trong phút nguy hiểm, Giang trưởng lão chỉ ngón tay ra, phi kiếm kéo theo một luồng ánh sáng màu bạc, đâm về phía con Giao Sa kia.

Ánh sáng phi kiếm đánh đến, đâm vào miệng Giao Sa, cắm sâu vào cơ thể nó, làm cho nó phun ra một đống máu tươi.

Con Giao Sa kia ăn đau, vẫy thân hình to lớn trượt qua boong thuyền, nhảy vào trong nước biển, cái đuôi to lớn đập ầm ầm xuống làm cho đầu thuyền tan nát.

Bị một đòn nặng nề làm cho thân thuyền dừng lại, các đệ tử trên boong thuyền hét lên, khổ sở túm chặt dây thừng trong tay, tránh bị nước biển cuốn trôi.

Con Giao Sa kia vừa chạy đi, những con Giao Sa phía sau đã theo đuôi đến.

Con thuyền phái Thiên Long không bị chìm trong sóng gió, nhưng lại bị mấy con cá lớn này đẩy trôi trên biển rộng.

Các đệ tử trên thuyền đều kinh hãi, Giang trưởng lão phải bay lên cao, vội vàng đánh ra thủ quyết đẩy lùi Giao Sa. nhưng chưa xong đợt này, một con Giao Sa khác đã bơi đến gần thuyền. Mấy con Giao Sa cực kỳ gian xảo, chúng nó lặn trong nước biển, làm cho phi kiếm của Giang trưởng lão khó đánh trúng được.

Ngay lúc này, nguy cơ khó qua, làm cho trái tim mọi người nhảy lên tận cổ họng, căng thẳng đến nghẹn thở.

Lâm Nhất biết tình hình nguy cấp, hai lông mày dựng thẳng lên, nhưng hắn vẫn nhịn không lấy phi kiếm Lang Nha ra. Bỗng nhiên, sắc mặt hắn thay đổi, sau đó là tiếng hét của mọi người dưới thuyền vang lên.