Vô Tiên

Chương 415: Sóng to gió lớn. (2)




- Rào rào!

Trời đất nghẹt thở một lúc lâu, hay chỉ là trong nháy mắt, thuyền đã cắt phá sóng lớn, tạo thành tầng tầng sóng biển, nhanh chóng trồi lên biển lớn, không ai cảm thấy may mắn, người nào cũng kinh hãi kêu to.

- Không ổn, nhanh đỡ bên sườn, điều chỉnh đầu thuyền!

Đầu thuyền lớn bị nghiêng, cánh buồm bị gió thổi phần phật, nhưng không thể đẩy con thuyền đi được. Thuyền lớn không chịu nổi sức mạnh của gió biển, thân tàu hơi nghiêng, chỉ cần có thêm một đợt sóng nữa, thuyền lớn sẽ khó mà thoát khỏi sự xui xẻo.

Tiếng hét của Tiêu đường chủ vừa thê lương vừa cao vút, các đệ tử trên thuyền lăn lộn, nhưng không người nào oán hận, chỉ tức vì cha mẹ sinh ra mình chỉ có hai cái tay, bọn họ muốn trèo lên sườn thuyền, nhưng lại bị đầu sóng đánh dạt ra.

Đối mặt với sức mạnh của thiên nhiên, Lâm Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ, mỗi một lần sóng to cuốn đến làm hắn không thể giúp được gì. Nhìn đệ tử giãy dụa tuyệt vọng bên dưới, Lâm Nhất kính phục, sau đó kiên định.

Lâm Nhất truyền âm nói với Giang trưởng lão.

- Nếu không đỡ đầu thuyền, sợ rằng cả con thuyền sẽ chìm vào trong biển mất, Giang trưởng lão hãy giúp ta!

Giờ phút này, Lâm Nhất hiểu rõ nguy cơ của thuyền này, hắn không dám chờ đợi vận may, sau khi nói xong với Giang trưởng lão, cả người hắn đã nhảy vọt lên, dưới chân xuất hiện mây trắng, chỉ trong một thời gian ngắn đã đến bên đầu thuyền.

Cả người lơ lửng trên không trung, bỗng nhiên Lâm Nhất đánh về đầu thuyền, hai tay cố gắng đẩy về phía trước, sức lực hơn vạn cân tuôn ra từ lòng bàn tay hắn.

Thân thuyền chấn động, đầu thuyền có dấu hiệu nghiêng lệch.

- Nhanh giương buồm lên!

Cả người Lâm Nhất rời khỏi đầu thuyền, lơ lửng trên mặt biển, hắn hét to một tiếng, sau đó dùng hết sức đánh về phía đầu thuyền.

Đệ tử trên thuyền thấy Lâm Nhất mạnh mẽ như thế, có thể bay lên không trung, lập tức nâng cao khí thế, hét to kéo dây thừng, căng buồm lên.

Giang trưởng lão cứng người, thấy Lâm Nhất có pháp khí phi hành, nhưng vì quá kinh hãi nên không dám nghĩ nhiều, hắn mở thang nhảy lên, chạy thẳng đến cột buồm, tháo dây quấn quanh cánh buồm ra.

Phía trước con thuyền, con sóng lớn đã dựng thẳng lên, mà Lâm Nhất đã đánh hai lần lên đầu thuyền.

Chuyện này không thể chậm trễ được, Lâm Nhất vừa bay ra khỏi thuyền hơn mười trượng, đã tập trung sức lực vào cánh tay lần nữa, hai nắm đấm có chứa nội kình, đẩy về phía con thuyền, mây trắng dưới chân hắn đã bị người ta quên mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng người xốc xếch, hét dài một tiếng thật lớn.

- Lên!

Đầu thuyền to lớn nặng trĩu bị Lâm Nhất đẩy xa hơn một trượng. Lúc này bên sườn bị đẩy lên, Giang trưởng lão lập tức mở rộng cánh buồm đón gió, để cho con thuyền lớn có thể tiếp tục lao về phía trước, chống chọi với sóng lớn cuồn cuộn không ngừng đánh đến.

- Rào rào!

Khi thuyền lớn bị sóng biển đánh lên, mọi người đều hồi hộp đến nghẹn thở, đến khi giây phút sống chết qua đi, lập tức thở ra, sau đó biến thành gào thét cuồng loạn.

Giang trưởng lão đứng ở trên bong thuyền, không còn linh khí hộ thể nữa, cả người bị dội cho ướt đẫm, âm thầm cảm thấy may mắn, hắn nhìn phía đầu thuyền, cả kinh kêu lên.

- Lâm Nhất... . . .

Lúc này mọi người mới nhớ đến Lâm Nhất vừa bay lên không trung, nhưng đầu tuyền lại trống không, thỉnh thoảng vẫn có bọt nước bắn lên như cũ.

... . . .

Mà Lâm Nhất bây giờ đang chìm trong nước biển, trên mặt đầy sự sầu khổ. Ba lần dùng hết sức đẩy đầu thuyền, đó là ba lần hắn dùng sức lực lớn nhất từ bé đến giờ. Đẩy đầu thuyền không thể dùng gió mạnh, nếu không sẽ làm nát đầu thuyền thì xong đời. Hắn chỉ có thể dấu chân khí ở dưới cánh tay, đẩy từ từ lên đầu thuyền.

Cũng may là đẩy xong ba lần, đầu thuyền đã dịch chuyển, cánh buồm nhô lên khỏi mặt nước, miễn cưỡng không làm cho thuyền bị lật. Nhưng mà, trong lúc Lâm Nhất dùng toàn lực đẩy đầu thuyền lên, không lo lắng cái khác được, lúc sóng lên cao, mà hắn còn ở giữa không trung, nên mới bị đập rơi vào trong biển.

Uống một bụng nước biển, Lâm Nhất luống cuống vùng vẫy, nhưng cả người vẫn bị chìm xuống dưới. Đến khi bóng đêm vô tận sắp kéo đến, hắn mới sực tỉnh ra, vận chuyển linh khí trong cơ thể, tạo thành một vòng bảo vệ quanh người

Thấy mình không chìm xuống nữa, Lâm Nhất mới vẫy tay vẫy chân, một lúc sau, hắn ngoi đầu ra khỏi mặt biển.