Vô Tiên

Chương 413: Tiến lên (2)




- Uống vào có chỗ đặc biệt, đặc biệt như sư đệ sao?

Uống hết chút rượu dưới đáy chén, hai mắt Chân Nguyên Tử tỏa sáng, nhìn chằm chằm hồ lô của Lâm Nhất không tha.

- Không thể!

Lâm Nhất lắc đầu nói. Chân khí chạy một vòng trong cơ thể Chân Nguyên Tử rồi tiêu tán ngay, không để lại chút vết tích nào.

Hiển nhiên, Chân Nguyên Tử không có linh căn để tu tiên. Đối với phương pháp phân biệt linh căn, Lâm Nhất không hiểu, cũng không biết, chỉ có thể dùng biện pháp thô sơ để kiểm tra thử.

- Mặc kệ chuyện đó đi, lại thêm một chén! Ngươi nói cho ca ca ta chút chuyện về Tiên đạo đi!

Chân Nguyên Tử cũng phóng khoáng, bưng chén trà muốn uống rượu. Lâm Nhất rót đầy chén, nghĩ thầm đây là ý của Chân Nguyên Tử khi ở lại, hắn nói.

- Tiên đạo mờ ảo, ta cũng không rõ lắm.

- Ngươi... Ngươi đã ở trong con đường này, ngươi đừng nói ngươi không tin thần tiên!

Chân Nguyên Tử hơi bất mãn.

Thả chén xuống, Lâm Nhất cười khổ với Chân Nguyên Tử.

- Người người đều theo đuổi thần tiên, nhưng có ai gặp được Chân Tiên đâu? Trên đời này có thần tiên không, ta cũng không biết. Nếu nói không tin, bây giờ ta lại không giống với người phàm. Nếu nói tin, ta lại chưa gặp được người nào thọ với trời đất. Ta cũng muốn biết Chân Tiên ở đâu, nhưng ta có thể hỏi ai được đây?

Lâm Nhất vừa nói, vừa đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh sáng sớm chiếu vào, nói.

- Ta có cơ duyên lớn, nên mới bước lên con đường tu luyện này. Trên sách có nói, ta tu Tiên đạo. Nhưng trên sách không thấy có ghi chép có người thành Tiên. Có, cũng chỉ là những vết xe đổ mà người đời từng dẫm vào. Mặc dù ta ở trên con đường này, là hạng người siêu phàm thoát tục trong mắt sư huynh, nhưng lòng ta vẫn chẳng cảm thấy có gì, cảm giác bàng hoàng chẳng có nơi nương tựa.

Lâm Nhất than nhẹ, quay người ngồi xuống, sau đó nói với Chân Nguyên Tử.

- Sư huynh biết không? Nếu ta khó tăng tu vi, vậy thì tuổi thọ cũng chỉ trăm tuổi. Cùng lắm ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí mà thôi, đến hạn tuổi thọ, vậy thì sẽ phải về với đất vàng. Sau Luyện Khí, còn có Trúc Cơ. Chỉ khi là tu sĩ Trúc Cơ chân chính, mới được tính bước vào đại đạo tu hành.

Mà Trúc Cơ chỉ là khởi đầu thôi. Nên biết rằng, trong cả vạn người tu hành, chỉ có một người vào được Trúc Cơ. Cả ngàn người chưa chắc có một người. Phía sau còn có Kim Đan, Nguyên Anh xa vời nữa, gian nan bên trong khó có thể tưởng tượng được. Về những chuyện này, ta cũng chỉ biết được trên sách vở mà các tiền bối để lại mà thôi, nó thật sự ra sao, ta không biết!

Không ngờ rằng Lâm Nhất sẽ nói vậy, nhưng mà, khó khăn của Tiên đạo, Chân Nguyên Tử vẫn khó có thể tưởng tượng được. Hắn do dự một chút rồi nói.

- Người xưa có câu, trăm nghe không bằng một thấy. Bần đạo vẫn muốn được như sư đệ…

Lâm Nhất có chút bất đắc dĩ nhìn Chân Nguyên Tử, than thở.

- Ta đã thử điều tra ba thầy trò các ngươi, theo ta được biết, các ngươi không thể tu luyện được. Nếu không thì ta cũng chẳng tiếc gì công pháp, dốc túi dạy dỗ rồi!

Nghe vậy, sắc mặt của Chân Nguyên Tử hơi suy sụp, ngạc nhiên nhìn chén rượu trong tay, sau đó hắn nhìn lên Lâm Nhất, nụ cười gượng gạo có thêm vài phần bất đắc dĩ, hắn than.

- Ta biết sư đệ nói không thể tu luyện, chắc là do trong cơ thể ba thầy trò ta không linh căn tu tiên. Nếu không rời được luân hồi hồng trần, vậy thì cứ vui vẻ ở thế gian là được. Có thể kết bạn với sư đệ lúc còn sống, hiểu biết một chút về Tiên đạo, cuộc đời ta đã không còn gì để nuối tiếc.

Nói xong, Chân Nguyên Tử ca một đoạn nhạc, cướp hồ lô trên tay Lâm Nhất, tự rót cho mình một chén đầy, hắn ngẩng đầu uống sạch, sau đó quay người rời đi.

Không biết là vì say hay là tâm trạng không tốt, dưới chân Chân Nguyên Tử lảo đảo, bóng lưng cô đơn thất vọng.

Chân Nguyên tử đi một lúc lâu, Lâm Nhất còn lặng lẽ ngồi một mình.

Thuyền nhẹ nhàng lắc lư, ánh đèn cũng chập chờn sáng tối, Lâm Nhất buồn bã ngẩn người. Lúc nhỏ có cơ duyên vui mừng, bây giờ chẳng sót lại chút gì nữa. Mấy năm qua cô đơn mờ mịt quanh quẩn cõi lòng, tâm tình của mình chỉ có mình mới hiểu. Mà nỗi cô đơn của Chân Nguyên Tử làm cho hắn có cảm giác thật bi ai.

Bây giờ, còn có bạn bè quen thuộc. Nhưng mấy năm sau, những người thân quen đều biến mất không thấy, chỉ sợ là lúc đó xung quanh vắng lặng, hắn sẽ có cảm giác thế nào đây? Vì sao người phàm phải bước lên con đường tu hành gian nan này? Lâm Nhất rất muốn chia sẻ cho người thân và bạn bè biết được phương pháp tu luyện, bước lên con đường tu tiên. Nhưng hắn biết, đây chỉ là mình hắn một bên tình nguyện mà thôi.

Ở trên con đường xa lạ, hắn chỉ có thể đi một mình, quá khứ hay tương lại cũng chỉ có một mình. Lâm Nhất không thể quay đầu lại, hắn phải đi hết con đường này, để biết cuối cùng là cái gì!

Người sống cả một đời, chỉ có một con đường để đi.

Cho dù con đường này là đá sỏi gồ ghề, cũng mãi mãi chỉ là một con đường, không người nào có thể quay lại được. Hắn cũng giống như vậy, chỉ có thể quyết chí đi lên, cho dù không có điểm cuối, không có bỉ ngạn, vẫn phải đi hết một đời này.

Lựa chọn của hắn, chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi!