Thế chém của Hoằng Bảo mạnh mẽ, muốn nhân cơ hội này để giết đối phương luôn, nhưng thấy được Bạch Ẩn Xuyên bị Lâm Nhất bóp cổ, ném về phía sau. Mà chiêu thức chém của hắn vẫn còn, không kịp thu tay lại, nhưng Hoằng Bảo lại thấy ngón tay của đối phương bắn ra, một tiếng đinh lớn vang lên, trường đao trong tay hắn đã bị đánh bay.
Lùi bịch bịch về sau vài bước, tay của Hoằng Bảo vẫn run run, trên mặt kinh ngạc.
- Nếu không dừng tay, hai người các ngươi ở đây luôn đi, không cần về nữa!
Chỉ vừa nhấc tay đã ngăn luôn cuộc chiến sống chết của hai người, Lâm Nhất nhắc nhở lần thứ hai.
Bây giờ Hoằng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên mới biết được Lâm Nhất đáng sợ thế nào. Hai người tự cho mình có võ công không tầm thường, nhưng không ngờ lại không có sức đánh trả người trẻ tuổi này.
Hoằng Bảo trừng mắt nhìn Bạch Ẩn Xuyên, sau đó lắc lắc cánh tay, ôm quyền nói với Lâm Nhất.
- Ta nghe theo lời Lâm công tử, việc này sẽ giải quyết sau.
Hắn chần chừ một chút, lại nói.
- Nhưng công tử nhà ta không biết đang ở đâu…
- Hoằng An ở cách đây không xa, hai người các ngươi đi theo ta về đi!
Thấy hai người đã dừng tay, Lâm Nhất không muốn nói nhiều, hắn quay người, đồng thời nhàn nhạt liếc Bạch Ẩn Xuyên một cái.
- Làm theo lời Lâm huynh đệ là được, ha ha!
Bạch Ẩn Xuyên bò dậy khỏi mặt đất, nhân cơ hội cười gượng hai tiếng.
Lâm Nhất dẫn theo hai người quay về chỗ cây lớn ven đường, không chờ người khác mở miệng hỏi, Bạch ẩn Xuyên đã vội vàng chạy qua, dù ở thật xa đã quỳ mạnh xuống rồi lết lên, vừa quỳ vừa nước mắt lưng tròng kêu lên.
- Công tử, may mà ta vẫn còn thấy được ngài!
Sắc mặt Hoằng An đã khỏe lại không ít, thấy dáng vẻ chân tình thắm thiết kia của Bạch Ẩn Xuyên, trong lòng mềm nhũn, sau đó giương mắt nhìn về Hoằng Bảo cả người toàn vết máu.
- Công tử không có chuyện gì là được, thuộc hạ thất trách rồi!
Trên mặt Hoằng Bảo cũng rất vui mừng, đến gần thi lễ.
Vành mắt Hoằng An đỏ lên, hơi lo sợ nhìn hai người, nhưng lại vô lực xua tay, nói.
- Ba chủ tớ chúng ta còn khỏe mạnh hết, nếu còn có gì, cứ để sau này nói đi!
Đã tìm được người, cũng không cần dừng lại đây lâu lắm nữa. Hoằng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên sửa sang lại, nghỉ ngơi một chút, sau đó lập tức quay về.
Mặt trời trên đỉnh đầu khô nóng, mấy người đều mồ hôi đầm đìa, chỉ có Lâm Nhất không nhanh không chậm đi theo phía sau, trên người không nhìn ra chút mồ hôi nào.
- Cao thủ không lộ mặt, tu vi của Lâm sư đệ siêu phàm quá, không sợ nóng lạnh, Du mỗ dùng ngựa cũng không đuổi kịp được rồi!
Du Tử Tiên cũng được, Quý Thang cũng được, ngay cả hai người Hoằng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên, không phải là bọn họ không chịu nổi trời nóng bức. Nhưng mà nếu so sánh với dáng vẻ nhẹ như mây trời của Lâm Nhất, vậy thì kém xa một trời một vực rồi.
- Lâm Nhất, sư môn trước đây của ngươi ở đâu? Sao có thể tu luyện ra một thân tu vi dọa người như vậy được?
Quý Thang cực kỳ tò mò về Lâm Nhất, hắn cười hỏi.
Lâm Nhất đi lên trước, nghe hai người phía sau nói chuyện, hắn cất giọng nói.
- Võ công của Quý huynh và Du huynh không tầm thường, là những người kiệt xuất trong thiên hạ, cần gì phải tự ti chứ!
Du Tử Tiên cười nói.
- Nếu sư môn của ngươi vẫn còn, ta cũng phải đổi môn phái luôn.
- Ha ha, vậy thì để ta thay ngươi hỏi Mạnh sư bá về việc này rồi.
Quý Thang trêu ghẹo nói.
Du Tử Tiên liên tục xua tay, nói.
- Không dám làm cho sư phụ biết chuyện này đâu, ta chỉ thuận miệng nói một câu, không được coi là thật.