Vô Tiên

Chương 408: Cành mẹ đẻ cành con (1)




Người phái Thiên Long không ở lâu trong Đại Thành, vốn dĩ còn nghĩ rằng mất hai ngày mới có thể bổ sung lương thực và thức uống xong, nhưng vì có Trực Mộc gia, chỉ cần nửa ngày đã chuẩn bị đầy đủ được mọi thứ.

Quá trưa ngày thứ hai, Tiêu đường chủ hạ lệnh cho hai người ở lại trông coi sơn trang, những người khác thì ra khỏi Đại Thành, quay về chiếc thuyền quen thuộc.

Thuyền chậm chạp không nhổ neo, nhưng các đệ tử cũng chẳng hề quan tâm, nhưng ở trong phòng Giang trưởng lão, Mạnh Sơn hơi lo lắng.

- Sư thúc, tùy tùng của Bình Vương điện hạ đã quay về thuyền, chỉ còn lại Bình Vương Hoằng An và hai người hầu hôm qua đi theo mọi người lên bờ kia, đến nay vẫn chưa thấy đâu. Đệ tử được phái đi tìm đã quay về, báo rằng không thấy bóng ba người kia đâu.

Giang trưởng lão ngồi trên giường nhỏ, khẽ cau mày, trầm ngâm nói.

- Trong thành ngày hôm qua rất hỗn loạn, khó tránh khỏi chuyện bất ngờ xảy ra. Phái đệ tử tiếp tục đi tìm, nếu ngày mai bọn họ vẫn chưa quay về, vậy thì không cần đợi nữa!

Mạnh trưởng lão khom người đồng ý, nhưng vừa muốn rời đi, đã bị Giang trưởng lão gọi lại.

- Nếu như Hoằng An xảy ra chuyện bất ngờ, sợ rằng không có sức ngăn cản. Nhưng hắn cũng chỉ là một Vương Gia tiêu dao mà thôi, còn chưa đến mức lão phu phải tự mình đi tìm hắn. Hơn nữa trên thuyền này chúng ta mới là chủ đạo, lão phu sẽ không dễ dàng rời khỏi thuyền. Ngươi đi mời Lâm Nhất đến chỗ ta, sợ là phải làm phiền hắn rồi!

Nửa nén hương trôi qua, Lâm Nhất đi ra khỏi phòng Giang trưởng lão, trên mặt nở nụ cười, bởi vì trong tay hắn có thêm ba viên Tụ Khí Đan.

Giang trưởng lão đúng là không hề khách khí với Lâm Nhất, nhưng cũng không tùy tiện sai khiến, lúc trước đã nói là phải đưa lễ vật lớn hơn, vốn dĩ Luyện Khí hậu kỳ mới có thể dùng Tụ Khí Đan được. Có lẽ Giang trưởng lão tự biết mình không thể tu luyện đến cảnh giới đó được, mới nhịn đau cắt thịt. Mà Tụ Khí Đan đối với những đệ tử mới bắt đầu mà nói, được xem là trân bảo, Lâm Nhất cũng chỉ mới có được ba viên từ chỗ Huyền Nguyên Chân Nhân mà thôi. Ba viên Tụ Khí Đan này cũng được xem là một phần lễ lớn đối với hắn.

Đi vào bến tàu, Lâm Nhất nhìn Quý Thang và Du Tử Tiên bên cạnh, nói.

- Đã điều tra ra hướng đi của Hoằng An ngày hôm qua, ta đi tìm thử một lần, hai người các ngươi chờ ở trong Đại Thành đi.

- Lâm Nhất, ba người chúng ta đi tìm thì tốt hơn, mà còn có thể phối hợp với nhau nữa.

Quý Thang suy nghĩ rồi nói. Ý trong lời của Lâm Nhất không cần nói ra cũng biết, hắn và Du Tử Tiên đi theo chỉ liên lụy đến Lâm Nhất mà thôi.

- Chuyện này…

Lâm Nhất cảm thấy hơi khó, ba người một đường, mặc dù dễ phối hợp, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy vướng tay vướng chân.

- Lâm sư đệ, cho dù không tìm được tên vương gia kia thì cũng chẳng sao, mấy người chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện cũng được.

Du Tử Tiên cười ha ha, nói xong thì nhấc chân bước về phía trước.

Thấy hai người không muốn ở lại, Lâm Nhất không còn cách nào khác ngoài nghe theo bọn họ, nhưng vừa đi hai bước, Du Tử Tiên đã mất kiên nhẫn kêu lên.

- Thời tiết khô nóng như vậy, muốn dùng khinh công cũng không được. Lâm sư đệ, ngươi học được khinh công nội môn của ta lúc nào thế? “Long Hành Cửu Biến” mà hôm qua ngươi dùng còn lợi hại hơn sư phụ ta một bậc đấy!

Trên trán Quý Thang đổ mồ hôi, hắn cũng có suy nghĩ như Du Tử Tiên. Ở nơi đất khách quê người chưa quen thuộc, tìm kiếm ba người bị thất lạc, lại không có người dân bản địa chỉ đường, cũng là hành động tận tâm tận lực. Nhưng mà, Mạnh Trưởng Lão lại kêu hai người họ đi theo Lâm Nhất, chẳng lẽ Lâm Nhất có thể tìm thấy người được sao?

Nghe được Du Tử Tiên nhắc đến Long Hành Cửu Biến, Quý Thang cũng cảm thấy hứng thú, nói.

- Lâm Nhất sử dụng Long Hành Cửu Biến rất kỳ diệu, không biết sư phụ là vị cao nhân nào vậy?

Nếu không phải do hai người này, Lâm Nhất đã dùng Ngự Phong Thuật đi xa. Kiểu đi đường chân đất lắc lư thế này, đâu phải là đang tìm người chứ, rõ ràng là đang đi dạo thì đúng hơn.

Thấy hai người nhắc đến chuyện hôm qua, Lâm Nhất dừng bước lại, cười khổ nhìn hai người phía sau, nói.

- Ta từng thấy Mộc chưởng môn đánh ra chiêu đó, chưa có ai dạy bảo cả. Sao vậy? Hai người còn muốn tìm người nữa không?

Du Tử Tiên cười lắc đầu, hiển nhiên không tin lời Lâm Nhất nói, hắn cười sang sảng.

- Giọng nói ở đây nghe khó hiểu, không quen nơi này, đi đâu để tìm Hoằng An được? Nhưng khinh công của Lâm sư đệ thật là kỳ diệu, ngươi có thể nói ra đôi tâm đắc để hai người chúng ta tham khảo được không?

Thấy hai người không có hứng thú với việc đi tìm người, nhưng lại tò mò về võ công của hắn, Lâm Nhất lắc đầu cười.

- Hai người dùng khinh công đi theo ta, sau này nói cũng không muộn!

Còn chưa dứt lời, hắn không quan tâm trên đường còn có người đi, đã nhẹ nhàng bay lên, chạy ra thật xa. Quý Thang và Du Tử Tiên thấy vậy, lòng hiếu thắng nổi lên, thi triển khinh công theo phía sau.

Thả thần thức ra, phạm vi năm sáu trăm dặm thu hết vào đáy mắt, Mà vùng núi đảo này có khí hậu khô nóng, người sinh sống bên trên không nhiều lắm. Dựa vào những lời kể của thuộc hạ Hoằng An, ba người kia đi dạo trong thành, đi từ hướng Đông Bắc vào, vì vậy muốn tìm được bọn họ cũng không khó. Hành động này của Lâm Nhất cũng không khác gì với hai người Quý Thang, chỉ làm theo sự nhờ vả của người khác mà thôi, hơn nữa hắn cũng chẳng thân thiết gì với Hoằng An. Nhưng đã nhận Tụ Khí Đan từ Giang trưởng lão, Lâm Nhất không thể làm việc loa qua được.

Lâm Nhất cố ý chạy, làm cho hai người Quý Thang phía sau khổ sở đuổi theo, nhưng vẫn không thể đến gần hơn hai trượng được.

Cứ chạy một đường như vậy, vừa đảo mắt đã đi được hai mươi dặm đường, Lâm Nhất nhún chân xoay người, nhìn về một ngã ba, sau đó chạy về phía cây lớn bên phải.

Dưới cây to có một đám dân bản xứ vây quanh, trong vòng trống của đám người kia có một người được ông lão đỡ, ông lão kia cầm bình cho người nằm trên đất uống nước. Nhìn thấy Lâm Nhất đến gần, đám người tự động tách ra một con đường.

Lâm Nhất nhíu mày không nói. Quý Thang và Du Tử Tiên cũng mồ hôi đầm đìa đuổi đến, nhìn người nằm trên đất, Du Tử Tiên ngạc nhiên kêu lên.

- Chẳng phải đây là Hoằng An sao?

Người nằm trên đất dính tro bụi đầy người, quần áo thủng lỗ, trên mặt bôi đầy bùn đất, vấn tóc chỉ còn dải lụa mà chẳng còn hạt châu, cả người chật vật không tả nổi. Nhìn thấy ba người Lâm Nhất, hắn vui mừng giãy dụa ngồi dậy, trong mắt chứa đầy nước mắt, kêu lên.

- Ba vị huynh đệ tốt đến cứu ta sao?