- Ngươi là người phương nào?
Từ sư tỷ nghe được tiếng, vội vàng đến gần nhìn, lập tức ôm mặt hét lên. Mà Mộc Thanh Nhi lại không muốn tha cho kẻ bên trong, nữ nhân chịu phải sỉ nhục thế này, sau này sao có thể gặp người khác nữa.
Mặc dù là con gái trong giang hồ, trời sinh phóng khoáng, nhưng cũng biết được đạo lý thông thường là nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng tuổi của Mộc Thanh Nhi cũng không nhỏ nữa, cộng thêm tính tình bướng bỉnh không chịu thua.
Người trong nước lộ ra ánh mắt dâm tà, ngoắc tay với Mộc Thanh Nhi, mở miệng nói.
- Ta chính là thành chủ Trực Mộc Nhật của Vương Thành! Ngươi đến hầu hạ ta, sẽ không làm nhục thân phận người Thiên Triều của ngươi.
Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, ưỡn ngực, khoe khoang bộ lông đen trên ngực.
- A!
Mộc Thanh Nhi chưa bao giờ gặp được người loại này, dưới sự xấu hổ và giận dữ, nàng hét lên một tiếng sợ hãi. Mộc Thanh Nhi không thể tin được trên đời này lại có kẻ giống như súc sinh như vậy, nàng chỉ cảm thấy lửa giận xông thẳng lên đầu, hai mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra, muốn vung đao chém chết tên súc sinh trước mặt, nhưng trong đầu lại choáng váng, cả người không có sức lực, lảo đảo muốn ngã xuống đất. Mà Từ sư tỷ muốn ôm Mộc Thanh Nhi chạy khỏi đây cũng choáng váng, ngã xuống đấy.
Cả người thành chủ kia ướt nhẹp ra khỏi ao, nhìn mỹ nhân trên đất thèm nhỏ dãi, vươn tay muốn ôm người, vách tường nhà trúc đã nổ ầm, bị đục ra một lỗ thủng, Quý Thanh nhân cơ hội chui qua lỗ thủng, dùng trường kiếm trong tay chém về phía con heo lông đen đang kinh ngạc.
Mắt Trực Mộc Nhật thấy mỹ nhân đã đến tay, lại bỗng nhiên xảy ra chuyện, mặc dù dáng người của hắn lùn, nhưng cũng rất linh hoạt, thấy tình thế không ổn, lập tức nhảy về sau, rơi vào trong ao, tránh thoát một kiếm của Quý Thang.
Cả người Quý Thang rơi xuống đất, lảo đảo đứng dậy, nhưng sắc mặt hắn ửng đỏ, thở hổn hển như trâu. Hắn đi cùng đám đệ tử nam, được hai Đại Vu chiêu đãi ân cần, nhìn suối nước nóng xinh đẹp, nhưng vẫn chưa hề thả lỏng cảnh giác.
Có câu cửa miệng thế này, không có chuyện gì mà ân cần, không phải cướp thì cũng là trộm. Quý Thanh là Nhị sư huynh, tất nhiên cũng có kiến thực hơn, làm việc cẩn thận hơn các sư đệ nhiều. Đang nói chuyện với hai Đại Vu, hắn ám chỉ cho Du Tiên trốn ở bên cạnh canh gác.
Ai biết Du Tiên vừa ra khỏi nhà trúc chưa được bao xa, đám người Quý Thang đã cảm thấy choáng váng, mà hai Đại Vu kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Trong lòng hắn biến là mình trúng bẫy của đối phương, vội vàng ra lệnh cho các đệ tử mặc quần áo lên, vận công giảm bớt độc trong người, trong lúc nguy cấp. Lại nghe được tiếng kêu sợ hãi từ gian phòng bên cạnh.
Mà Du Tiên vừa đi ra ngoài, đã thấy một đám binh lính chạy về phía này, trong lòng cảm thấy không ổn, muốn chạy về cảnh báo, nhưng đã thấy các huynh đệ đều mất hết sức lực. Hắn kinh hãi, muốn bước lên cứu người.
Quý Thang nôn nóng, lại sợ Du Tiên bị trúng bẫy, nên ra lệnh cho hắn đi tìm cứu viện, nếu không thì mọi người xong ở đây luôn rồi.
Du Tiên cũng cảm nhận được tình hình nguy cấp, cầm kiếm xông ra ngoài.
Tiếng kêu sợ hãi ở sát vách rất quen tai, Quý Thang sợ tiểu sư muội gặp chuyện không may, không lo được nhiều, trực tiếp đánh thủng tường, vừa vặn thấy tên Thành Chủ kia muốn ra tay với Mộc Thanh Nhi.
Dưới sự kinh sợ, nhưng đầu óc còn choáng váng, Quý Thang mất đi sức lực, làm cho con heo lông đen kia có thể chạy trốn được.
Quý Thang thấy hai vị sư muội ngất đi, trong lòng rất hối hận. Vì hắn không đủ cảnh giác nên mới bị người ta đặt bẫy. Bây giờ chỉ có thể liều mạng bảo vệ sư muội, nếu không, Quý Thang hắn có chết trăm lần cũng không hết tội.
Lại tiếng “ ầm ầm” vang lên. La Dung dẫn theo các sư đệ còn lại, chui qua lỗ thủng nhà trúc, đến gần một chỗ. Có vài đệ tử công lực yếu đã không chống nổi, ngã xuống rồi hôn mê.
Tên thành chủ Trực Mộc Nhật kia khó nhịn được lửa nóng, tức nổ phổi chạy ra ngoài, tụ tập một đám lính mặc giáp trúc, bao vây mọi người lại. Mà hai người Đại Vu kia thấy hạ độc thành công rồi mà vẫn có nhiều đệ tử không ngã xuống, cũng cảm thấy rất bất ngờ. Hai người đi theo đám lính, muốn vào nhà bắt người.
Mấy tên lính mặc áo giáp trúc vừa chạy vào nhà, đã bị La Dung đứng ở cửa dùng kiếm đánh bay, làm cho Trực Mộc Nhật và hai Đại Vu sợ hãi lùi về sau.
Trực Mộc Nhật tức giận chất vấn hai Đại Vu Kia, hỏi vì sao những người Thiên Triều này trúng độc mà vẫn còn hung mãnh như thế. Đại Vu dùng khuôn mặt ôn hòa khuyên hắn, nói những người Thiên Triều này đều có võ công, nên dược hiệu sẽ hơi chậm một chút. Nhưng mà chỉ nửa canh giờ nữa, những kẻ kia sẽ không chống đỡ nổi, mỹ nhân cũng không chạy thoát được.
Hai Đại Vu nhận được nhiều chỗ tốt từ Trực Mộc Gia, không tiếc mọi thứ để thỏa mãn tính dâm dục của Trực Mộc Nhật, âm thầm hạ độc những khách Thiên Triều vừa đến. Dưới cái nhìn của bọn họ, Thương Quốc rất xa chỗ này, dù giết mấy người, giữ mỹ nhân để lấy lòng Trực Mộc Nhật, cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Trên Doanh Đảo, có mười mấy gia tộc lớn, nếu như bồi dưỡng Trực Mộc Nhật để hắn xưng bá Doanh Đảo này, sẽ có cả danh lẫn lợi. Vì vậy, hai đại vu mới ra tay với đệ tử Thiên Long Phái, nhờ đó có được mỹ nhân dâng lên làm lễ vật cho Trực Mộc Nhật, để sau này được báo đáp nhiều hơn.
Nhưng mà, những khách Thiên Triều này khó đối phó, cho dù trúng độc mà vẫn không khuất phục. Trực Mộc Nhật và hai Đại Vu kia đành phải dẫn theo một đội lính giáp trúc, vây chặt một canh giờ, chờ đám người Quý Thang ngã xuống.