Vô Tiên

Chương 396: Đại Thành (1)




Đến giữa trưa, một bờ đất liền nhìn không thấy điểm cuối, xuất hiện ở trước mũi thuyền, làm cho người ta có cảm giác hoảng hốt, nghĩ rằng chuyến đi này đã đến cuối.

Trên mặt biển, chẳng biết từ lúc nào, có vô số chiếc thuyền chèo qua chèo lại. Các đệ tử phái Thiên Long đều bước lên boong tàu, trên mặt đều có sự vui mừng nhìn xung quanh.

Nghe người qua đường nói, nơi này là đảo lớn ngoài nước Phù Tô, tên là Doanh Đảo, muốn đi qua chỗ này thì phải lên bờ đi. Đi qua Doanh Đảo ra biển, thì sẽ rất lâu nữa mới thấy được bờ. Vì vậy, Thiên Long phái phải đi vào đất liền để bổ sung lương thực và nước ngọt.

Thuyền chậm rãi đi vào bến tàu, bỗng nhiên có hai người ăn mặc quan phục, thong dong bước trên sàn gỗ bến tàu đến đây, ngăn cản đoàn người chuẩn bị lên bờ.

Tiêu đường chủ ra hiệu cho mọi người dừng lại, cười ha hả đón đầu, tiện tay nhét lai cái túi tiền cho hai vị kia. Hai người mặc quan phục chờ không kịp mà mở túi tiền ra ngay, khuôn mặt lập tức trở nên vui vẻ, đưa cho Tiêu đường chủ một phong thư, sau đó phất tay với đám người, cuối cùng mới quay người rời đi.

Cho dù là Mạnh Sơn, thấy được cảnh này cũng ngây người không rõ, đừng nói đến các đệ tử trên thuyền. Sau này mới biết hai người kia đến để đòi hối lộ.

Thuyền bên ngoài muốn cập bến, vậy thì phải tra hỏi để lập hồ sơ, lỡ may sau này quan phủ muốn điều tra thì còn có. Nhưng những kẻ bên dưới thường dựa vào chỗ này để làm khó người bên ngoài, mưu đồ kiếm lời. Tất nhiên Tiêu đường chủ hiểu được mánh khóe trong đó, đưa hai túi bạc vụn, có thể bớt được tất cả phiền phức.

Thuyền muốn dừng trên đảo hai ngày, mọi người đều tự kết bạn đi cùng nhau, dù sao người ở nơi đất khác, mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Mạnh Sơn khai báo xong, thì đi dạo trên đảo với đám người Tiêu đường chủ để mua đồ. Đệ tử nội môn của Thiên Long Phái thì được Quý Thang chỉ dẫn, hơn mười, hai mươi người đi lên bờ, tản ra nhóm ba năm người, tự mình đi mua đồ vật cần thiết.

Vốn dĩ Giang trưởng lão cũng muốn lên bờ, nhưng vì lý do là tuổi già chân yếu, nên ở lại trông thuyền với mấy người khác, hắn có bí mật truyền âm cho Lâm Nhất, để cho Lâm Nhất trông coi đám đệ tử này.

Lâm Nhất nhìn lại con thuyền, âm thầm lắc đầu. Từ khi Giang trưởng lão này biết được thân phận của hắn, thì không hề khách khí gì nữa, dường như sợ hắn rảnh rỗi vậy. Nhưng mà, đối phương tin tưởng hắn như thế, Lâm Nhất không thể bỏ mặc được.

Trên bến tàu, tiếng gọi thuyền, bán quần áo lớn bé, người già người trẻ đi đi lại lại. Toàn bộ bến tàu đông đúc, nhưng cũng rất nhộn nhịp.

Những người xung quanh đều có vóc người không cao, quần áo quái dị, ánh mắt không ngừng đảo quanh, tướng mạo hiền lành nhưng ánh mắt lại hèn mọn, nói như vậy, những người này chính là người dân bản địa của Doanh Đảo.

Lâm Nhất đi về phía bờ, nhìn bến tàu xung quanh một lúc, sau đó nhìn mọi người ở phía sau, cười khổ nói.

- Các ngươi làm gì vậy?

Tất nhiên hắn biết người đi phía sau là ba thầy trò Chân Nguyên Tử, nhưng sau ba người này, còn có mười ba người Thương Hải Bang.

Biện Chấn Đạc đi đầu ôm quyền, khuôn mặt đầy nếp nhăn, thân thiết cười nói.

- Chúng ta là người của Lâm công tử, tất nhiên là đi theo công tử, có gì không đúng sao?

- Không phải là không đúng, chỉ là…

Dẫn theo một đám người đi rêu rao khắp nơi như vậy, Lâm Nhất cảm nhận được loại cảm giác uy phong.

- Thân phận của Lâm công tử không bình thường, lại là ân nhân cứu mạng của chúng ta, dẫn theo vài người hầu thì có sao? Công tử cứ yên tâm, không có ai dám quấy rầy nhã hứng đi dạo của công tử đâu!

Biện Chấn Đạc vỗ ngực, tràn đầy tinh thần nói.

Lâm Nhất nhếch nhếch miệng, ta có thân phận gì? Vì sao lại là ân nhân cứu mạng? Thấy ba thầy trò Chân Nguyên Tử cũng nhìn hắn bằng ánh mắt chế nhạo, Lâm Nhất lắc đầu một lại, phẩy tay áo, tự mình đi về phía trước.

Thấy Lâm Nhất ngầm đồng ý, Biện Chấn Đạc vui vẻ cười ha ha, ra lệnh cho các đệ tử phía sau không được đến gần, sau đó dẫn theo Thạch Kiên và Lê Thải Y đi theo phía sau thầy trò Chân Nguyên Tử, cũng bước về phía trước.

Đi đến bến tàu, ngược lại có cây xanh tỏa bóng. Dưới bóng cây, có nhiều người địa phương ở đó, nhà gỗ thấp bé nối liền với nhau. Mọi người đi theo con đường khoảng hai dặm nữa, mới đến trước cửa một thành nhỏ.

Bởi vì trời nắng nóng oi bức, nên có vài tên ăn xin quần áo rách quần thủng, ánh mắt của Lâm Nhất lướt qua những người này, đến khi nhìn thấy tấm biển trên thành, hơi ngạc nhiên. Ở phía sau, hai huynh đệ Nguyên Thanh đã phụt cười.

Trên cửa thành có một tấm biển, được viết bằng kiểu chữ mà mọi người đều quen thuộc - “Đại Thành”.

Chẳng trách hai huynh đệ này cười, Lâm Nhất cũng nở nụ cười. Dù sao cũng không thể tưởng tượng được một thành trì nhỏ bé thế này mà lại xứng với cái tên Đại Thành. Nhưng mà dùng cái tên này cũng thật là nổi bật đấy.

Phong cảnh nơi này không tệ lắm, nhưng không biết vì sao người dân lại chán nản như thế.

Những người lang lang trước cửa thành, khuôn mặt còn có sự sợ hãi xê dịch về sau, để nhường đường cho người khác đi vào. Đi vào cửa thành, đường phố chật hẹp, bụi bặm bay khắp nơi, nguồn nước ô nhiễm. Đập vào mắt là các nhà gỗ đơn sơ, người đi đường uể oải, mặc quần áo cũ nát, như nghèo đói lâu ngày.

Người dân trên đường nhìn thấy đám người Lâm Nhất, đều lộ ra ánh mắt không hề thân thiện, có mất tên mặt sẹo, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Lê Thải Y chảy nước miếng, còn có mấy người thân hình gầy gò, quần áo lam lũ, khuôn mặt chán chường lưu luyến đi phía sau. Nếu không phải các đệ tử phía sau rút nửa đao ra khỏi vỏ, thì sợ là đã có người vươn tay đến xin ăn rồi.

Mọi người đi đến đầu phố, thấy được hoàn cảnh xung quanh thay đổi hẳn, quán rượu bày bán bên đường, trước cửa mỗi nhà đều có xe ngựa tinh xảo, người đi đường cũng mặc quần áo xinh đẹp hơn nhiều, tình cờ có thể thấy được vài tên mặt sẹo lượn quanh.

- Thôi kệ, đi đến chỗ kia ăn no rồi nói.

Nguyên Thanh và Nguyên Phong chạy ở phía trước, tìm một quán ăn gần đây, sau đó đâm đầu vào.

Lâm Nhất vừa ngẩng đầu, thấy là Đại Hương Lâu.