Vô Tiên

Chương 392: Lõi đời (1)




Lúc Lâm Nhất về tới bãi biển, lửa trại đang được đốt hừng hực.

Mọi người nhìn thấy sắc mặt Lâm Nhất thoải mái quay về thì nỗi lòng lo lắng cũng thoáng buông, mỗi người đều tiến lên ân cần thăm hỏi.

- Lâm huynh đệ, đắc thủ không?

Giang trưởng lão càng lo lắng với tình hình trên đảo hơn, khi ông ấy biết được một con đại xà duy nhất trên đảo đã bị Lâm Nhất chém chết thì mới cười ha hả.

Trong lúc nguy cấp, Lâm Nhất có thể đứng ra phù nguy giải khốn, khiến Giang trưởng lão rất thoả mãn.

Lâm Nhất vô cùng muốn lấy thứ có được ở trong sơn động ra để thỉnh giáo Giang trưởng lão, trong lòng trù trừ một chút, vẫn thôi. Rất nhiều chuyện không nói rõ thì vẫn tốt hơn, để tránh khỏi tự nhiên xảy ra chuyện.

Nhìn thấy đám Chân Nguyên Tử liên tiếp nhìn về phía mình. Lâm Nhất nói xin thứ lỗi với Giang trưởng lão rồi liền đi tới.

Thầy trò Chân Nguyên Tử cùng Thạch Kiên và Lê Thái Y ngồi chung một chỗ, trên lửa trại treo một chuỗi cá biển nướng khô vàng, tản ra mùi thơm mê người.

- Tiểu sư thúc, nhanh ngồi xuống, tới nếm thử cá nướng xem mùi vị thế nào?

Sư huynh đệ Nguyên Thanh ân cần mời Lâm Nhất ngồi xuống, đối với cách xưng hô của hai người, Thạch Kiên cùng Lê Thái Y có chút kinh ngạc, lại không tiện hỏi nhiều, cũng đứng dậy mời.

Nhìn thấy Lâm Nhất ngồi bên cạnh, Chân Nguyên Tử không kềm chế được hỏi:

- Trên đảo còn có đại xà sao?

- Sư huynh không cần lo lắng, hai con đại xà duy nhất trên đảo đều bị ta chém chết cả rồi, yên tâm đi.

Lâm Nhất tiếp nhận cá nướng mà Nguyên Thanh đưa tới, vừa cười vừa nói.

Quan chủ của Bạch Vân quan tại sao lại thành sư huynh của Lâm Nhất? Thạch Kiên và Lê Thái Y nhìn nhau.

- Như vậy là tốt rồi! Chớ vội ăn, bầu rượu này ta thay ngươi giữ lại đây!

Chân Nguyên Tử móc bầu rượu trong ngực ra.

- Ha ha! Tiểu bối này, một bầu rượu của ngươi làm sao đủ uống, lão phu tặng ngươi một vò!

Lâm Nhất chưa trả lời, Giang trưởng lão đã đi tới, tiện tay lật một cái, một vò rượu xuất hiện ở trong tay, vươn tay ném cho Chân Nguyên Tử. Tiếp đó ông ta truyền âm nói:

- Lâm huynh đệ tận hứng nhé, ta lên thuyền đây, những đệ tử này làm phiền ngươi để ý dùm. Ngày sau, Giang mỗ chắc chắn thâm tạ!

Chân Nguyên Tử vội vàng đứng dậy thi lễ, Giang trưởng lão lơ đễnh khoát khoát tay, gật đầu với Lâm Nhất rồi một mình trở về hải thuyền. Các đệ tử trên bờ biển cũng đều bận rộn đứng dậy đưa tiễn, chỉ có Lâm Nhất ngồi, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên.

Đẩy bùn đậy vò rượu ra, Chân Nguyên Tử lấy ra một cái bát con rót đầy rượu, đưa cho Lâm Nhất. Ở trong mắt Giang trưởng lão, Chân Nguyên Tử ông ấy chỉ là một tiểu bối, đối với chuyện này ông ấy không chút oán hận nào.

Chỉ có điều sư đệ mà mình mới nhận này lại có thể ngang hàng với Giang trưởng lão, lão đạo cũng là cùng có vinh yên!

Chân Nguyên Tử chỉ lấy ra hai bát rượu, nói rõ muốn đối ẩm với Lâm Nhất. Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của Nguyên Thanh và Nguyên Phong, còn cả thần sắc của Thạch Kiên, Lâm Nhất mời mấy người cùng uống.

Hai sư huynh đệ Nguyên Thanh mừng rỡ nhảy dựng lên, cho dù sắc mặt âm lãnh của Thạch Kiên cũng bắt đầu ngượng ngùng nhếch miệng. Lê Thái Y thấy thế thì muốn đứng dậy rót rượu, ai ngờ Chân Nguyên Tử ôm chặt bình rượu không buông tay, thẳng thắn lắc đầu.

Lê Thải Y tự biết đã đối mặt với chỗ cố kỵ của đối phương, sắc mặt đỏ lên.

- Bọn ta đến đây quấy rầy rồi!

Một giọng nói vang vọng vang lên, Du Tử Tiên và La Dung dẫn theo Mộc thanh Nhi và Từ Sư Thư đi tới. Du Tử Tiên đi phía trước, liên tục ôm quyền.

Lâm Nhất gật đầu có một cách hờ hững, chỉ là Chân Nguyên Tử ôm chặt bình rượu hơn, con mắt ông ấy đảo một vòng, hét lên:

- Mấy tên tiểu tử thúi các người ngửi được mùi rượu liền chạy tới! Có bản lĩnh thì tìm Giang trưởng lão đòi uống rượu đi!

La Dung đi từ phía sau tới, lấy một vò rượu nhỏ trong tay ra, cười nói:

- Đạo trưởng sợ bọn ta cướp rượu của ông sao? Thực ra không phải vậy, bọn ta chỉ là đến đây bái tạ đại ân của Lâm huynh đệ thôi! Hắn không chỉ cứu tính mạng của bọn ta mà còn cứu mạng của hai tiểu sư muội bọn ta nữa.

Chân Nguyên Tử nhìn thấy đối phương có rượu, trên tay hơi khựng lại, cau mày nói:

- Lâm Nhất là sư đệ của ta, đám tiểu bối các người đừng nên làm loạn bối phận!

Du Tử Tiên từ xa đã nghe thấy bên này xưng hô sư huynh sư đệ, thật đúng là không ngờ lại có chuyện như vậy, ngạc nhiên hỏi:

- Đạo trưởng là sư huynh đệ với Lâm Nhất?

- Đó là điều đương nhiên!

Chân Nguyên Tử hừ một tiếng.

Mấy người La Dung và Mộc Thanh Nhi cũng tỏ ra kỳ lạ, trên người đệ tử chăn ngựa này còn có bao nhiêu bí mật không muốn người ta biết được!

Lâm Nhất cười khoát khoát tay, nói:

- Các người luận già trẻ với sư huynh của ta là được, còn xưng hô với ta thì cứ tùy tiện đi!

Chân Nguyên Tử trừng mắt nhìn Lâm Nhất một cái, rất bất mãn. Ông ấy chỉ muốn mượn cơ hội nâng thân phận của Lâm Phong ở trong Thiên Long phái lên, ai ngờ đối phương lại không cảm kích.

Mặt Du Tử Tiên tỏ ra vui mừng, chắp tay cùng La Dung, nói:

- Vậy thì cám ơn ân cứu mạng của Lâm Nhất!

Mộc Thanh Nhi núp ở một bên không ra, Từ Sư Thư thì tự nhiên phóng khoáng, bước ra ôm quyền nói:

- Lâm sư đệ đã nhiều lần cứu tính mạng của tỷ muội ta, Từ Tử Huyên cảm tạ!

Từ Tử Huyên, tên khá êm tai! Lâm Nhất lần đầu tiên biết được tính danh của Từ Sư Thư. Hắn mỉm cười nói:

- Giữa đồng môn với nhau, việc hỗ trợ là nghĩa vụ rồi, các vị không cần đa lễ!

Lâm Nhất không đứng dậy đáp lễ, hiền hoà cười, xua tay bảo mấy người ngồi xuống. Quanh thân hoàn toàn không còn sự cẩn thận cùng nhẹ nhàng của đệ tử ngoại môn ngày xưa nữa, giơ tay nhấc chân đều vô cùng thong dong tùy ý.

Du Tử Tiên và La Dung không hề cho là ngang ngược, cười ha hả vây quanh lửa trại, ngồi xuống. Mộc Thanh Nhi nhìn thấy Từ Sư Thư cũng ngồi vào bên đống lửa, lưỡng lự một cái, giương mắt nhìn Lâm Nhất, nói:

- Lâm Nhất, những chuyện không vui trước đó coi như bỏ qua! Ta không tính toán với ngươi nữa!

Nói xong, nàng ta lè lưỡi, tưa như nai con nhảy tới bên người Từ Sư Thư, lấy cá nướng trên lửa trại,