- Đa tạ ân cứu mạng!
- Đa tạ Lâm huynh đệ trượng nghĩa xuất thủ!
Đám Mạnh Sơn thần sắc kích động, nhao nhao chắp tay cảm tạ. Lâm Nhất khoát khoát tay, nói:
- Một cái nhấc tay mà thôi, không cần đa lễ! Trước tiên ta đưa các người về bãi biển, sau đó sẽ đuổi giết con nghiệt súc này!
Trước mắt đều là người quen cùng thuyền, Lâm Nhất không muốn hàn huyên quá nhiều, liền đi về phía rừng rậm phía trước. Trường kiếm vung lên, kiếm quang vũ động, cành cây cây cỏ chặn phía trước đều bị chẻ thành mảnh vụn. Hắn âm thầm bắt phong quyết, một cơn gió thổi qua, cây cỏ xen lẫn vô số độc xà cùng phần chân tay đã cụt còn lại bị thổi bay hoàn toàn, một thông đạo vô cùng rộng thoáng xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Mọi người Thiên Long phái thu thập túi nước và thùng gỗ, theo Lâm Nhất đi ra khỏi rừng rậm.
Lâm Nhất và đám Mạnh Sơn đi tới bờ biển. Lúc này trời phía tây như máu, hoàng hôn dần tắt.
Giang trưởng lão cũng bị tiếng thét của Lâm Nhất làm kinh động, lại không biết trong rừng rậm xảy ra chuyện gì, đợi đến khi nhìn thấy mọi người toàn thân đều là vết máu thì mới giật mình nhảy dựng lên. Nghe xong các đệ tử tự thuật mới biết tất cả nguy hiểm, ông ta vội vàng nói lời cảm tạ với Lâm Nhất, lại bảo Mạnh Sơn cùng đệ tử bị thương trở về thuyền chữa thương, phân phó đệ tử đang đi dạo xung quanh mau mau quay lại thuyền, tránh việc sinh ra vấn đề.
Đại xà không phải người thường có thể ứng phó được, trước mặt người tu tiên lại không khác gì gà đất chó sành. Sau khi Lâm Nhất chém giết một con đại xà, trong lòng nổi giận liền muốn đi tìm con đại xà đã thoát đi.
Vốn Giang trưởng lão muốn cho mọi người trở lại hải thuyền, nhìn thấy Lâm Nhất chủ động xin đi giết giặc thì đương nhiên là vui mừng. Ông ta ở lại trên bờ biển làm hậu viên, các đệ tử còn lại an tâm dần, trong chốc lát cũng không muốn rời khỏi bãi biển.
Thầy trò Chân Nguyên Tử muốn đi theo Lâm Nhất vào đó, Thạch Kiên cùng Lê Thái Y cũng không biết chỗ đáng sợ của đại xà, cũng muốn cùng đi. Lúc này, có đệ tử nói hai tỷ muội Mộc Thanh Nhi đi dọc theo bờ biển đi xa, còn chưa trở về. Hoằng An xung phong nhận việc muốn dẫn người đi tìm. Tự nhiên xuất hiện đại xà, bãi biển vốn nên yên tĩnh trở nên loạn lạc.
- Ai có thể theo kịp ta, liền đi theo ta.
Lâm Nhất không thích nói nhiều, càng không thích dông dài. Hắn ném ra một câu nói rồi biến mất dạng ngay tại chỗ.
Chân Nguyên Tử cùng đám người Thạch Kiên không thể làm gì khác hơn là nhìn bóng đêm đang dần sâu để than thở, bỏ đi suy nghĩ đuổi theo trong đầu.
Lâm Nhất nhảy vọt tới đỉnh một cây đại thụ, đầu ngón chân điểm nhẹ lên ngọn cây, bóng người đột nhiên đi xa.
Hải đảo rộng khoảng mười, hai mươi rặm, Lâm Nhất vừa mở thần thức ra, tốn thời gian khoảng nửa nén hương liền dò xét hải đảo được một lượt.
Lâm Nhất phi hành trên ngọn cây, thần sắc khẽ động, thân ảnh của hắn bay về một chỗ khác.
Trên bờ biển giữa trời chiều, tầng tầng sóng trắng ập tới, hai thân ảnh mảnh khảnh đang chạy, tiếng cười truyền đi rất xa.
Trong tay Mộc Thanh Nhi cầm một đống vỏ sò chạy ở phía trước. Từ Sư Thư vén vạt váy bị gió thổi loạn, quan sát bốn phía rồi mang theo sắc lo lắng nói:
- Thanh Nhi, sắc trời đã tối, hay là trở về đi thôi! Chớ để cho đồng môn phải lo lắng!
- Hì hì, gió thổi trên biển này thanh lương hợp lòng người như vậy, làm người ta lưu luyến quên lối về!
Mộc Thanh Nhi quay đầu lại cười nói.
Từ Sư Thư nhìn hải đảo càng lúc càng mơ hồ trong bóng chiều, nhíu mày nói:
- Hay là trở về đi thôi! Thanh Nhi, ngươi nghe... !
Mộc Thanh Nhi thấy thế, cười hì hì chạy đến bên người Từ Sư Thư, hiếu kỳ hỏi:
- Sư tỷ nghe được cái gì rồi...
Trong rừng rậm cách hai người không xa lúc này đột nhiên truyền tới tiếng cành cây gãy, tiếng đùng đùng rất quỷ dị.
Động tĩnh đột nhiên xuất hiện làm cho hai tỷ muội ngây ngẩn cả người, không đợi nhìn kỹ, một rừng cây nhỏ bỗng nhiên sụp xuống, một thân ảnh lớn mang theo tinh phong vọt ra.
Có lẽ là nhìn thấy hai người Mộc Thanh Nhi trên bờ biển, bóng đen kia hơi ngưng lại, lập tức ngỏng đầu lên, tiếng xì xì vang rầm rầm.