- Tiểu tử ngươi, được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Đã khi nào Giang mỗ đã kính cẩn với người khác như vậy đâu, còn không phải là vì khi trước có chỗ thất lễ nên mới bồi tội với ngươi à. Chẳng nhẽ còn chưa xong nữa hả?
Lâm Nhất hừ một tiếng, trên người tràn ra khí thế, lạnh lùng nhìn chăm chú Giang trưởng lão, Lang Nha kiếm trong tay làm bộ muốn động.
Mấy Thái Thượng trưởng lão của Thiên Long phái vẫn luôn như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng khiến Lâm Nhất không dám khinh thường, vẫn đau khổ ẩn nhẫn đến nay. Sau khi giao thủ một phen mới biết đối phương chẳng qua cũng chỉ có thế. Nếu không phải nghĩ ông ta tuổi đã già biết sai biết thay đổi, hắn thật sự muốn ra tay dạy dỗ Giang trưởng lão một chút để hả lửa giận trong lòng.
Một đường đi tới đây, Lâm Nhất sớm đã phát hiện một đội nhân mã khác của Giang trưởng lão. Hắn vẫn luôn cẩn thận tra xét thủ đoạn của Giang trưởng lão, cũng đang chờ đợi thời điểm giao phong chính diện.
Lúc theo Mộc Thanh Nhi lên thuyền, Lâm Nhất đã biết thời khắc làm hắn bất an và mong đợi đã lâu đến rồi! Chỉ là khí thế cúi mình nhìn xuống của Giang trưởng lão, cùng với thủ đoạn vây hãm đánh bất ngờ làm hắn dù vô cùng cẩn thận nhưng vẫn bị rơi vào tròng.
Vì thế, Lâm Nhất âm thầm tự trách, có thể nào mà không phẫn nộ chứ!
Cảm thấy linh áp từ đối phương, trong lòng Giang trưởng lão khiếp sợ. Lâm Nhất không che giấu linh khí trên người nữa, ông ta cũng vẫn không nhìn thấu tu vi của đối phương. Không ngờ người trẻ chỉ tầm mười mấy tuổi này lại có tu vi cao như thế. Ông ta lại vội vàng khom người thi lễ:
- Giết người chẳng qua là chỉ là một cái điểm tay mà thôi, tại sao đạo hữu phải khổ như vậy?
Bản thân không phải hạng người ngang ngược, lúc này lại tính toán với một lão giả tu vi thấp kém xác thực là vô vị. Nhìn thấy Giang trưởng lão như vậy, khí thế của Lâm Nhất thu liễm lại, thở dài một hơi, nói:
- Bởi vì trước đây Lâm Nhất giấu giếm thân phận, việc này tạm thời bỏ qua! Giang trưởng lão không để ý hiềm khích lúc trước, đối với ta thành thật, ta cần gì phải làm bộ làm tịch.
Giang trưởng lão cười ha ha một tiếng, tay vuốt râu bạc, ánh mắt ngầm tán thưởng nói:
- Không ngờ Lâm tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ mà khoáng đạt không chịu gò bó như vậy, thảo nào có tu vi cao như thế, thật là làm cho Giang mỗ hổ thẹn!
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, thu hồi Lang Nha kiếm, triệu hồi Tứ Tượng Kỳ mới ôm quyền nói với Giang trưởng lão:
- Tuổi ta mới bao lớn, không chịu nổi cách xưng hô như thế của Giang trưởng lão đâu.
- Người tu đạo, người thành đạo trước là tiền bối, không so cấp bậc lễ nghĩa như người phàm tục. Đây là Giang mỗ chiếm tiện nghi của Lâm huynh đệ! Mạo muội hỏi một câu, tu vi của Lâm huynh đệ đã tới trình độ nào rồi?
Sắc mặt Giang trưởng lão ôn hòa, có chút thấp thỏm hỏi.
- Ngươi không nhìn ra được sao? Ta mới có tu vi tầng sáu thôi.
Lâm Nhất có chút ngạc nhiên, hắn có thể nhìn ra tu vi của Giang trưởng lão, đối phương lại không nhìn ra lai lịch của mình ư?
Nghe vậy, Giang trưởng lão gật đầu cười nói:
- Ta chỉ cảm thấy linh áp tỏa ra trên người ngươi, còn mạnh hơn so với Kiền sư huynh. Giang mỗ thực sự đã uổng khi sống trăm tuổi, tu vi lại kém xa tít tắp Lâm huynh đệ.
Nếu sư phụ vẫn còn ở đây cũng đang ở tuổi như Giang trưởng lão. Lâm Nhất lắc đầu nói:
- Giang trưởng lão, ngươi gọi ta là Lâm Nhất là được. Lúc này không phải cơ hội để nói chuyện, ngày khác lại lãnh giáo Giang trưởng lão, thế nào?
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Nhất không giống giả bộ, trong ánh mắt của Giang trưởng lão càng thêm vẻ tán thưởng, ông ta gật đầu cười nói:
- Biết già trẻ, biết lý lẽ, quả nhiên bất phàm. Lâm Nhất, theo ta đi ra ngoài, hôm nay liền tặng ngươi một ân tình.
Giang trưởng lão vỗ vỗ cánh tay của Lâm Nhất rồi đi ra ngoài. Lâm Nhất hơi chần chừ, có thể thể thấy được râu bạc của Giang trưởng lão bay bay, nụ cười ôn hòa, phong phạm trưởng giả một phái, trong chốc lát hắn không tiện không tuân, vẫn đi theo ra ngoài.