Vô Tiên

Chương 372: Kết quả cuối cùng (1)




Lâm Nhất đang định dẫn động trận pháp, chỉ cần đặt mình trong trận pháp của mình, sự an nguy liền không cần nhìn sắc mặt người khác nữa. Hắn chỉ muốn nắm sinh tử của mình trong tay mình, hoàn toàn không để ý tới hai bộ trận pháp tương khắc sẽ mang tới hậu quả gì.

Nghe được tiếng la của Giang trưởng lão, trên tay Lâm Nhất không ngừng, thuận miệng hỏi vặn:

- Cho phép ngươi tính toán ta lại không cho phép ta động thủ, buồn cười!

Giang trưởng lão nhìn thấy Lâm Nhất căn bản không có suy nghĩ muốn thu tay, gấp đến mức ông ta vội vàng bắt thủ quyết muốn lấy lại trận pháp, nhưng trận pháp căn bản không nghe sai khiến. Dưới sự kinh hãi, ông ta vội vàng cao giọng hô:

- Nếu đạo hữu còn không dừng tay, trận pháp phát nổ thì hải thuyền sẽ hóa thành bột mịn!

Lâm Nhất nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, dừng dẫn động trận pháp, mang theo sự chất vấn hỏi:

- Tại sao trận pháp lại nổ được? Cho dù hủy diệt hải thuyền...

Nghĩ đến đây, trong lòng ngẩn ra, nếu như không còn hải thuyền thì sẽ là một phiền toái lớn.

Giang trưởng lão nhìn thấy Lâm Nhất dừng tay thì khẽ kêu một cái, nói:

- Đạo hữu, nghe lão phu nói một lời, như thế nào?

- Hừ! Rút trận pháp lại cho ta trước!

Lâm Nhất lạnh giọng nói. Tính toán vì mình trước, không chiếm được lợi lộc gì liền muốn dừng tay, lấy đâu ra có chuyện tốt như vậy.

Trong lòng Giang trưởng lão khổ sở, chần chừ một chút, nói:

- Nếu ta thu hồi trận pháp mà đạo hữu lại trở mặt, chẳng phải sẽ làm cho những phàm phu tục tử kia gặp phải tai họa hay sao? Nếu đạo hữu đã ủy thân vào Thiên Long phái ta, lão phu mạo muội hỏi một câu, ngươi muốn mưu đồ chuyện gì? Nếu như đạo hữu tồn tại sự bất lương trong lòng, lão phu tình nguyện liều tới ngọc đá cùng vỡ cũng sẽ không để ngươi được toại nguyện!

Vẻ mặt Giang trưởng lão trang trọng, nghiễm nhiên là tư thế mặt đối mặt với sinh tử.

Lâm Nhất không nhìn thấy đối phương, thần thức cũng không thể đi quá xa, cảm giác bị người ta mưu hại không dễ chịu gì. Thấy Giang trưởng lão không làm gì được mình thì dũng khí tăng mạnh, lời nói hắn nói cũng không dễ nghe.

- Lão nhân nhà ngươi thật uổng khi sống tới cái tuổi này. Nếu ta chủ định mưu đồ gây rối, làm sao phải ngoài sáng trong tối xuất thủ mấy lần cứu mọi người của Thiên Long phái? Các ngươi giả vờ như không biết cũng không sao, lại nhiều lần lấn át ta. Tượng đất còn có ba phần tính người, nếu thật sự trở mặt, ta còn phải sợ ngươi sao? Ba Thái Thượng trưởng lão của Thiên Long phái ngươi có thể làm gì được ta? Ta tôn ngươi là trưởng giả, nhưng ngươi già mà không kính, bày trận pháp hại ta. Hừ! Nếu ta đã đi cùng thuyền tới đây, tất cả đều không phải do các người tùy tiện sắp xếp nữa rồi!

Lâm Nhất đứng ở trong trận pháp, huy động Lang Nha kiếm trong tay lớn tiếng la hét, nào còn là đệ tử chăn ngựa khiêm tốn cung thuận trước kia nữa, trong chớp mắt này tựa như năm đó trên Tiên Nhân đỉnh, thanh niên không sợ trời không sợ đất đã trở về.

Sau khi nổi giận đùng đùng, Lâm Nhất căn bản không để ý tới Giang trưởng lão này sẽ buồn bực như thế nào. Lớn tiếng mắng xong, cơn tức hơi nguôi đi, hắn tức giận quan sát bốn phía, có chút không bình thường sẽ dẫn động Tứ Tượng Kỳ của mình, làm nổ trận. Đây cũng là đạo lấy trận phá trận?

Lúc này Giang trưởng lão cũng không hề có ý buồn bực, ngược lại, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, nở nụ cười. Ông ta đã sống lâu như vậy, người quen vẫn phải biết rõ ràng. Mạnh Sơn từng đề cập tới người này, từng mấy lần xuất thủ khi Thiên Long phái gặp nguy nan. Có thể thấy người này bản tính hướng thiện, cũng không phải người đại gian đại ác gì. Lần này lên đường nhiều thêm một cường viện là một chuyện tốt.

Giang trưởng lão không dám thờ ơ, bắt thủ quyết, trước mắt Lâm Nhất hoàn toàn sạch sẽ, thiên địa trắng xóa không có điểm cuối trước kia nhất thời biến mất sạch.

Nhìn Giang trưởng lão đang đong đưa râu bạc cười dài nhìn mình, trong lòng Lâm Nhất giận muốn trừng mắt nhìn đối phương, đối phương đã cúi người hành lễ:

- Lúc trước có đắc tội, mong đạo hữu có thể tha thứ.

Một lão nhân không biết đã sống bao lâu hành đại lễ với mình như vậy, làm cho Lâm Nhất đang định phát hỏa thì vội vàng xoay người, lớn tiếng nói:

- Muốn làm ta giảm tuổi thọ hay gì?

Giang trưởng lão cười khổ đứng dậy nói: