Khoang thuyền này cao khoảng hai ba trượng, nhìn khá là rộng rãi. Đi vào cửa là nhìn thấy giường, Giang trưởng lão khoanh chân ngồi đó, hai mắt hơi khép, bất động như núi.
Mộc Thanh Nhi nghiêm chỉnh thi lễ, cẩn thận bẩm báo:
- Đã dẫn Lâm Nhất tới...
Giang trưởng lão chậm rãi mở mắt, nói mà không có biểu cảm gì:
- Thanh Nhi lui đi! Vô sự không nên tới gần nơi này!
Mộc Thanh Nhi nhẹ giọng đồng ý, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn sang một bên, khom người rời đi rồi đóng cửa phòng lại.
- Lão phu nên xưng hô với ngươi như thế nào?
Giang trưởng lão chậm rãi mở miệng, ánh mắt thâm thúy, mang theo thần sắc khó đoán.
Thần sắc của Lâm Nhất bình tĩnh nhìn vị lão giả râu bạc tóc bạch kim này, trầm mặc không nói.
- Ha ha! Lão phu nên gọi ngươi một tiếng tiểu bối, hay là gọi ngươi một tiếng đạo hữu?
Lúc này Giang trưởng lão giống như một lão già bình thường, tiếng nói thong thả, giọng nói bình thản.
Lâm Nhất lẳng lặng đứng đó, trong lòng đột nhiên sinh cảm giác nguy cơ chưa từng có, hắn biến sắc, thân hình nhanh chóng lui đi.
- Bây giờ muốn đi? Đã muộn!
Giang trưởng lão hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên giơ ngón tay lên, đánh ra vài pháp quyết.
Trong phòng nhất thời lóe lên quang mang, Lâm Nhất chỉ cảm thấy hoa mắt, yên vụ lượn quanh, xung quanh là một màu trắng xóa, nào còn hình dáng cửa phòng nữa, đường lui đã đứt. Trong lòng kinh hãi, hắn không dám thờ ơ, dưới chân điểm một cái muốn chạy trốn.
Thân hình mới bắt đầu động, Lâm Nhất đã nắm vào trong hư không một cái, Lang Nha kiếm bỗng xuất hiện trong tay, linh lực toàn thân dũng mãnh tiến vào trong kiếm, ánh kiếm dài bốn, năm thước phừng phực di chuyển. Hai tay hắn nắm chặt Lang Nha kiếm toàn lực bổ về phía trước.
Lúc này, Lâm Nhất thầm muốn phá vỡ buồng nhỏ trên tàu, trước mắt, thoát thân quan trọng hơn.
Thân thể nhảy lên cao mười, hai mươi trượng, đỉnh đầu vẫn là một mảnh trắng xóa, căn bản chưa nhìn thấy đỉnh khoang. Dư thế đã hết, thân hình của Lâm Nhất vẫn chưa thấy tung tích, một tia kiếm quang rời khỏi tay mạnh mẽ bổ về một chỗ hư vô.
Một tiếng ầm vang lên như cả thiên địa đều run rẩy, yên vụ trắng xóa cũng vì thế mà bắt đầu di chuyển. Lang Nha kiếm bị vật gì đó khốn trụ, tiếng ong ong vang lên không ngừng.
Con ngươi rụt lại, Lâm Nhất vung tay lên triệu hồi Lang Nha kiếm, đầu ngón chân đạp không, thân thể vọt về phía trước hóa thành một cơn gió mạnh.
Nơi thân hình đi qua, yên vụ bị mạnh mẽ xé rách, phía trước vẫn là cảnh trắng xóa, không tìm thấy điểm cuối. Dưới tả xung hữu đột, thời gian chừng gần nửa nén hương, Lâm Nhất vẫn chưa thoát thân được.
Treo thân giữa không trung, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, Lâm Nhất không chần chờ nữa, nhanh nhẹn hạ xuống. Lúc rơi xuống đất, ngân mang liên tục lóe lên trên người hắn, Huyền Thiên thuẫn nhập vào cơ thể, ẩn phía dưới áo bào.
Tay mang theo Lang Nha kiếm, sắc mặt Lâm Nhất âm trầm, thần thức không tiếp tục ẩn giấu nữa, bắt đầu triển khai. Một lúc qua đi, hắn nhíu chặt chân mày.
Thần thức không đến được ngoài ba trượng liền bị khốn trụ, cho dù Lâm Nhất làm như thế nào thì trên dưới trái phải vẫn giống như lồng sắt khốn trụ thân thể của hắn, cũng khốn trụ thần thức của hắn.
- Ha ha, sao ngươi không chạy thoát đi?
Một giọng nói già nua lại mang theo sự đắc ý vang lên.
- Từ khi nào ngươi đã phát hiện ra ta?