Vô Tiên

Chương 365: Chưa biết (2)




- Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, đại sự nội môn không tới phiên Lâm Nhất nói. Nỗi lo của đạo trưởng cũng là nỗi lo của tại hạ.

Lâm Nhất suy nghĩ một chút, nhẹ giọng đáp lại.

- Ha ha! Lâm Nhất không cần quá khiêm tốn! Ý của đạo trưởng, Mạnh mỗ đã hiểu. Đại sự như thế còn phải bẩm báo Thái Thượng trưởng lão, Mạnh mỗ xin cáo từ trước!

Mạnh Sơn ôm quyền với hai người, cấp bậc lễ nghĩa cực kỳ chu đáo, chỉ là một người nhận lễ trong đó lại chỉ là một đệ tử chăn ngựa, nhìn thế nào cũng đều có vẻ như không được tự nhiên.

Nhìn Mạnh Sơn đi lên thuyền, Lâm Nhất âm thầm ngẫm nghĩ. Phía sau truyền tới giọng nói của Chân Nguyên Tử:

- Từ hôm nay, vô luận ngươi gặp phải chuyện gì, đều phải coi bần đạo có phần trong đó!

Lâm Nhất xoay người lại, đuôi lông mày nhướng lên cười cười với Chân Nguyên Tử, hắn cũng không lên tiếng trả lời.

- Chẳng nhẽ không tin tưởng bần đạo sao? Mới vừa rồi ngươi sử dụng kiếm, đừng nghĩ là ta không nhận ra.

Chân Nguyên Tử tới gần Lâm Nhất, đang định nói tiếp lại thấy còn có đệ tử của Thiên Long phái đứng ở xung quanh thì ông ấy không khỏi nhíu mày yên lặng.

Mạnh Sơn lên hải thuyền không lâu sau, chỉ thấy Giang trưởng lão kia cũng đã rời thuyền theo, mọi người trên bờ biển đều nghỉ chân quan sát.

Lúc Giang trưởng lão rời thuyền ánh mắt lướt qua bãi biển, hơi ngưng lại trên người Lâm Nhất. Ông ta không dây dưa trên bến cảng mà hóa thành một tia hắc ảnh rơi xuống trên một cái thuyền tam bản bên ngoài hơn mười trượng. Ống tay áo vung về phía sau, dưới chân, thuyền tam bản chợt đi về phía trước, bứt lên một cơn sóng trắng trên mặt biển, nhanh như mũi tên rời cung, bơi về phía thuyền hải tặc bên ngoài hai dặm.

Lúc mọi người đang kinh ngạc với thần thông của Giang trưởng lão, trên hải thuyền của Thiên Long phái, một hán tử tuổi hơn năm mươi là đường chủ Hổ Sa đường mang theo hơn mười thủ hạ nhảy từ hải thuyền xuống, nhảy vào trong nước, nhanh như giao long, đảo mắt liền tới cạnh thuyền tam bản mà đám hải tặc bỏ lại.

Người này như cá chép, xoay người một cái liền nhảy lên thuyền tam bản, mỗi người đều nhặt mái chèo lên nhanh chóng bơi đi.

Đang khi mọi người còn chưa kịp nhìn, Giang trưởng lão đã đến gần thuyền lớn của hải tặc. Ông ta còn chưa tới gần, cách xa hai, ba mươi trượng, ngón tay điểm về phía trước, một tia ngân mang đột nhiên bay ra, trong chớp mắt liền bắn vào trong thân thuyền lớn, lập tức con thuyền đó truyền tới tiếng vỡ răng rắc.

Thuyền lớn kiên cố dưới phi kiếm lại dễ như trở bàn tay bị phá hủy một cách yếu đuối vậy. Một cái thuyền lớn hoàn chỉnh trong nháy mắt bị phi kiếm cắt ra một lỗ thủng, nước biển chợt trút vào, thân thuyền kịch liệt nghiêng đi, trầm xuống.

Giang trưởng lão râu bạc bay bay, đứng trên thuyền tam bản như tiên ông trên biển, chỉ điểm ra một cái đã hủy được một con thuyền lớn. Ngón tay ông ta bắn vài cái, một tia ngân mang bay ra từ trong thuyền lớn đã vỡ tan, nhanh như sao rơi đâm về một cái thuyền lớn khác cách đó không xa.

Trong khoảnh khắc, hai thuyền lớn của hải tặc, một trước một sau kết quả như nhau, chậm rãi chìm vào trong biển. Tiếng phù phù không ngừng, bọn hải tặc nhao nhao bỏ thuyền nhảy vào trong biển.

Lúc này, mọi người của Hổ Sa đường ngồi trên mấy con thuyền tam bản vừa hay chạy tới, mỗi người tay cầm trường đao bổ về phía người mới nhảy xuống nước.

Trên mặt biển nhất thời nổi lên tiếng kêu rên tuyệt vọng ở bốn phía, còn người của Hổ Sa đường đối với đám hải tặc không còn chút sức đánh trả này thì không hề lưu tình. Phi kiếm của Giang trưởng lão thỉnh thoảng xẹt qua ngoài khơi, cũng lấy đi một loạt tính mạng.

Trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, hai cái thuyền lớn mới vừa rồi còn uy phong tám hướng, cùng với hơn hai trăm tên hải tặc ở bên trên cứ thế im hơi lặng tiếng. Chỉ còn lại tử thi chảy máu đen xen lẫn mảnh vụn ván gỗ trôi nổi bất định trên mặt biển.

Hơn mười người còn lại của Thương Hải bang một mình canh giữ một góc bãi biển lẳng lặng nhìn sự thay đổi cấp tốc trên mặt biển.

Biện Chấn Đạc ngồi trên một hòn đá lớn, vết thương do kiếm gây ra ở đầu vai mơ hồ âm ỉ đau, nỗi hoảng sợ khi tìm được đường sống trong cõi chết lại một lần nữa xông lên đầu.

Nhìn thuyền lớn của hải tặc đảo mắt đã gặp phải tai ương ngập trời, nghĩ nhiều thủ hạ của mình cũng phải táng thân trong biển lớn như vậy, từng trận đau đớn vọt tới. Trả giá lớn như vậy mới hiểu được Thiên Long phái cường đại như thế nào.

Lúc hải tặc bị tiêu diệt chính là lúc những người sống sót sau tai nạn như mình phải chết? Biện Chấn Đạc nghĩ đến đây liền nói với hán tử khoảng hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh:

- Thạch Kiên, nếu thấy thời cơ bất ổn, một mình ngươi trốn đi nhé! Cho dù trốn trên Ly đảo này cũng có cơ hội còn sống quay lại Đại Thương!

Hán tử kia tướng mạo âm lãnh, không cho lời nói của Biện Chấn Đạc là đúng, gã đánh giá mọi người của Thiên Long phái cách đó không xa, trầm giọng nói:

- Thạch Kiên ta sẽ không vứt bỏ bang chủ để chạy trốn một mình!

Biện Chấn Đạc trừng mắt nhìn Thạch Kiên một cái muốn tức giận, chỉ có điều lại chỉ thở dài liên tục.

- Hì hì, Thạch đường chủ làm người trung tín, không mất đi bản sắc nam nhi! Chỉ có điều ta cho rằng bị đưa vào chỗ chết chưa chắc không có cơ hội chuyển mình!

Lê Thái Y vặn vẹo vòng eo đi tới, ngón tay nàng vén tóc nơi thái dương, cười khẽ nói.