Vô Tiên

Chương 349: Rời bến (2)




Hải trình của hải thuyền rất ổn định, có lúc khiến người ta không phân rõ mình đang lênh đênh trên biển, rốt cuộc đang ở trên biển hay là trên đại lục. Giờ cơm cũng không cần Lâm Nhất đi ra, sẽ có người mang tới tận cửa.

Lâm Nhất đứng ở trong căn phòng nhỏ, ngoại trừ không thể đi lại bốn phía ra thì ngược lại cũng an nhàn.

Đàng hoàng đứng ở trong phòng nhỏ, hải thuyền đi về phía nào Lâm Nhất cũng không biết, chỉ có thể tĩnh tọa điều tức. Bởi vì cố kỵ Giang trưởng lão, ngay cả nhập định tu luyện hắn cũng không dám làm, chỉ có thể ngưng thần nghe động tĩnh trên hải thuyền. Dù sao có chuyện trước đó của Mạnh Sơn, hắn cũng không thể không đề phòng.

Lúc đầu buổi chiều, trong một gian phòng ở một tầng trên boong thuyền của hải thuyền, Mạnh Sơn dẫn theo mấy người vây quanh Liễu đường chủ đang nằm trên giường. Người đã tỉnh lại, vết đao trên người cũng đã băng bó thỏa đáng, chỉ là vẻ mặt mệt mỏi, mặt mũi tái nhợt không có biểu tình gì.

- Liễu Chí, tỉnh lại là tốt rồi. Ngươi nói thật với ta, ngươi và Lâm Nhất làm thế nào tới được chỗ này? Còn những đệ tử kia đã đi đâu rồi?

Mạnh Sơn hỏi xong thì lui ra phía sau hai bước, ngồi trên một cái ghế gỗ, sắc mặt có chút âm trầm.

Lời nói của Mạnh Sơn làm Liễu Chí nhớ tới một ngày sinh tử nghịch chuyển, còn có hai lần thân hãm trùng vây tuyệt vọng vô cùng. Hai mắt gã thất thần nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu, hồi lâu sau mới ho nhẹ một tiếng, hơi khàn khàn nói:

- Ba ngày trước, thuyền của trưởng lão đi rồi, một nhóm đệ tử liền bị người ta để mắt tới. Ngày... hôm qua, đệ tử dẫn người bỏ thuyền, bước lên Thông Hải Châu bị hơn hai trăm người vây khốn, sau khi liều chết nhưng bất đắc dĩ đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng chỉ còn lại có ta và hai xa phu, đệ tử còn lại đều đã chết hết...

Liễu Chí thở hổn hển, sau khi làm dịu nội tâm cực kỳ bi ai một chút thì nói tiếp:

- Khi đệ tử quyết ý phải chết, Lâm Nhất ra tay giết chết Lưu Cự Hổ của Bài Bang, cứu đệ tử, sau đó thừa dịp ban đêm tối tăm trốn thoát... bọn họ đuổi sát không tha... ngoại môn đệ tử Kim Khoa chạy ra ngoài đầu tiên. Đệ tử và Lâm Nhất bị người ta đuổi giết, đường lui bị đứt đoạn...

Rơi vào đường cùng lại nhớ tới chỗ rời bến ở Linh Châu, nghĩ việc chạy trốn tới biển cũng là một cách để thoát khỏi đối thủ. Đệ tử được phúc của chư vị đồng môn, nhặt lại được cái mạng này. Nếu như vì vậy mà xúc phạm môn quy, việc này cũng do một mình đệ tử. Đệ tử cam nguyện bị phạt, không có liên quan gì tới Lâm Nhất hết! Mong trưởng lão và chư vị trưởng môn minh xét, khụ, khụ...

Liễu Chí thân thể yếu đuối, lời còn chưa dứt đã thở hổn hển đứt đoạn, ho khan.

Mạnh trưởng lão suy nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần lời Liễu đường chủ nói, trầm mặt, thật lâu không nói. Bỗng nhiên ánh mắt của gã lóe lên, nhìn chằm chằm Liễu Chí nói:

- Các người bị vây là giờ nào hôm qua?

- Hôm qua... Lúc trời sáng.

Ngực Liễu Chí phập phồng, ngôn ngữ cũng không đúng mực, ánh mắt của gã âm trầm.

- Vì sao lại nói một ngày trước? Theo dự liệu thì các ngươi không thể đi nhanh như vậy được!

Mạnh Sơn hỏi lại.

- Treo cờ của Thiên Long phái, còn muốn sống yên ổn sao?

Liễu đường chủ khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp:

- Vì thoát khỏi ngăn chặn trên Thương Thủy, đệ tử chỉ có thể nhanh chóng mới có thể thoát khỏi vướng víu.

- Mười hai canh giờ, năm trăm dặm đường, hắn còn mang theo một người bị thương nặng... Tử Tiên, ngươi có thể làm được không?

Mạnh Sơn như có điều suy nghĩ, ngoài dự đoán của mọi người mà hỏi tới đồ đệ khác.

Trong lòng Du Tử Tiên lại không phục với tên đệ tử ngoại môn kia, cười hắc hắc hơi lúng túng, khom người đáp:

- Nếu như một mình đệ tử, ngược lại không khó!

- Hừ! Không thể thì là không thể, nào cần phải nói nhảm như vậy!

Mạnh Sơn hừ lạnh một tiếng. Du Tử Tiên cười ngượng ngùng gãi đầu lui sang một bên.

- Liễu Chí, võ công của Lâm Nhất này như thế nào?

Sắc mặt của Mạnh trưởng lão hơi chậm lại, lên tiếng hỏi.

Liễu Chí vẫn không lưỡng lự gì, tiếp lời:

- Khí lực của hắn rất lớn, chạy rất nhanh, võ công như thế nào thì khó có thể bình luận. Bởi vì dọc đường đi đệ tử ngất rất lâu, không lưu ý tới những chuyện đó.

- Quý Thang, để hai tên đệ tử âm thầm theo dõi Lâm Nhất là được.

Mạnh Sơn phân phó Quý Thang đang đứng cạnh một câu, đứng dậy. Mặt gã âm trầm thêm, nở nụ cười nói:

- Liễu Chí, dưỡng thương cho tốt đấy! Đã đến nơi này thì cam tâm vậy. Vì đại kế của môn phái, hành động tráng sĩ chặt tay có lúc cũng khó tránh khỏi được.

- Đa tạ trưởng lão!

Liễu Chí nằm trên giường gật đầu tạ ơn. Y nhìn mọi người rời đi thì thở ra một hơi dài, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Lâm Nhất, ơn cứu mạng, Liễu Chí ta không quên! Chỉ có điều ta cũng chỉ có thể làm được như thế. Cho dù ngươi là người phương nào, tới đây là vì cái gì, tự giải quyết cho tốt!