- Là người của Thiên Long phái, bắt bọn chúng lại!
- Đừng cho hai người kia lên thuyền!
- Giết bọn họ, báo thù cho các huynh đệ!
Người trên thuyền dưới thuyền đều nghe thấy tiếng. Chỉ thấy xa xa, một thanh niên mặc áo bào tro trong tay còn cắp theo một người trung niên toàn thân dính đầy vết máu đang chạy như bay đến.
Không ngờ Thiên Long phái còn hai người ở dưới, đám hán tử giang hồ mặt tỏ ra kinh hỉ, quơ binh khí trong tay bao vây lại.
Mọi người trên thuyền cũng thấy rõ người tới, vẻ mặt khác nhau.
- A! Là Lâm Nhất và Liễu đường chủ!
Mộc Thanh Nhi là người đầu tiên lên tiếng hô to.
Cách đó không xa, Chân Nguyên Tử tay nắm lấy râu dài, nở nụ cười. Nguyên Thanh, Nguyên Phong bên người cũng hưng phấn kêu lên:
- Thực sự là Lâm huynh đệ!
Cánh tay cầm ván cầu của Mạnh Sơn đang định phát lực thì chợt thấy tình hình trên bờ có biến. Gã nghe tiếng nhìn lại, thấy là Lâm Nhất đang kéo theo Liễu đường chủ máu me khắp người, chạy về phía hải thuyền.
Chỉ trong nháy mắt không dưới hai ba trăm hán tử giang hồ đã bao vây Lâm Nhất và Liễu đường chủ lại. Ánh mắt của Mạnh Sơn hơi do dự, lập tức sắc mặt lạnh lẽo. Khẽ quát một tiếng, ván cầu nặng chợt két một tiếng, bị gã rút lên trên thuyền.
- Lái thuyền!
Mạnh Sơn lại hét lớn một tiếng, mới rồi người chèo thuyền có vẻ hơi chần chừ thì vội vàng bắt đầu động sào tre, hải thuyền lại run lên chậm rãi lái rời bờ.
Thần sắc của mấy người Chân Nguyên Tử cùng Mộc Thanh Nhi ngẩn ra, Mạnh Sơn cũng vung tay áo, quay người sang, không thèm nhìn tình cảnh trên bờ biển nữa.
Mộc Thanh Nhi nhìn thấy Mạnh thúc thúc như vậy cũng khó mà nói được gì, chỉ có thể lo lắng rúc vào bên người Từ Sư Thư, trong mắt là sự lo lắng nhìn Lâm Nhất đang bị vây hãm nghiêm trọng. Còn tay Chân Nguyên Tử thì vuốt râu dài, lắc đầu thầm than. Ông ta không đồng ý với sự quyết đoán của Mạnh trưởng lão, chỉ là do hạn chế thân phận nên rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể sống chết mặc bay.
Lâm Nhất kéo Liễu đường chủ, mặc dù đuổi kịp nhóm Mạnh trưởng lão nhưng bước ngoặt cuối cùng vẫn bị bỏ rơi.
Xa xa nhìn thấy Mạnh Sơn muốn rút ván cầu, Lâm Nhất vội vàng lên tiếng kêu cứu, không chỉ là vì hắn mà còn là vì Liễu đường chủ sắp chết.
Chỉ là giờ khắc cuối cùng, Mạnh Sơn từ xa liếc mắt một cái rồi vẫn dứt khoát rút ván cầu. Con ngươi của Lâm Nhất hơi co lại, trái tim hoàn toàn băng giá. Hừ! Việc đã đến nước này, thuyền này ta không lên không được!
- Cút ngay!
Đối mặt với đoàn người khí thế hung hãn, Lâm Nhất hét lớn một tiếng, một tay túm lấy Liễu đường chủ, một tay ngũ chỉ bắn liên tục, từng sợi chỉ phong phá không bay ra, tiếng vèo vèo không dứt. Người trước mắt chưa kịp xuất thủ, mỗi người đã kêu thảm ngã bay ra ngoài.
Thân ảnh của người trẻ tuổi trước mắt bay lượn, giơ tay lên liền có người gục xuống, khiến những hán tử giang hồ này sinh ra lòng kiêng kỵ, lại ỷ vào việc hắn chỉ có một mình mà vẫn nhao nhao nhào tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh đao như võng, ám khí như mưa, đám người này tất sẽ giữ Lâm Nhất lại.
Liễu đường chủ rên khẽ một tiếng, hiển nhiên là bị trúng ám chiêu.
Không có ai có thể làm Lâm Nhất bị thương, còn Liễu đường chủ bị hắn tóm trong tay vẫn bị đao phong xẹt qua, vết thương cũ trên lại thêm vết thương mới.
Nhìn thấy thương thế của Liễu đường chủ nặng thêm, còn hải thuyền đang chậm rãi lái rời bờ, hàn ý trong mắt Lâm Nhất càng đậm, thuận tay đoạt lấy một thanh đơn đao, rung cổ tay, đơn đao nổ tung một tiếng. Hắn vung tay lên, mảnh nhỏ đơn đao gào thét cuốn về phía đoàn người.
Sau một đợt tiếng kêu thảm, đám người ngăn cản phía trước đã ngã xuống một mảng lớn. Dưới chân Lâm Nhất điểm nhẹ, mang theo Liễu đường chủ vòng qua đám người rơi vào bên bờ, còn hải thuyền đã cách xa bờ bốn, năm trượng rồi.