Thời gian không lâu sau, bốn phía lại chìm vào trong bóng tối. Kim Khoa chạy tới nhặt một cây đuốc lần nữa châm lửa. Ánh lửa chiếu rọi, khắp nơi là tay cụt chân cụt và thi thể, vô cùng thê thảm.
- Liễu mỗ đa tạ Lâm... đại ân cứu mạng của Lâm huynh đệ!
Liễu đường chủ mạnh mẽ chống đỡ, tâm thần buông lỏng, sự đau đớn và uể oải nhất thời xông lên đầu. Gã loạng choạng, thần sắc bất định khom người thi lễ với Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhíu mày, tiến lên thuận tay ổn định thương thế cho Liễu đường chủ, lại đưa cho thuốc trị thương vẫn mang theo bên người. Không để ý đối phương lần nữa nói tạ ơn, hắn lên tiếng hỏi:
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, đám Mạnh trưởng lão rời bến từ chỗ nào?
Trù trừ trong khoảnh khắc, tựa như đấu tranh nội tâm một lúc lâu, Liễu đường chủ vẫn thở dài trầm giọng nói:
- Chỗ thật sự rời bến, trước đó ta cũng không biết, chỉ mới nghe Mạnh trưởng lão nhắc tới một lần, hình như là ở Linh Châu ở phía nam Thông Hải Châu.
- Linh Châu? Liễu đường chủ biết được chỗ rời bến ở Linh Châu này không?
Lâm Nhất hỏi.
Liễu đường chủ gật đầu, nở nụ cười gượng:
- Chỗ đó thì ta có biết, chỉ là cách nơi đây hơn năm trăm dặm liền!
Gã ngừng nói, ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, có chút thâm ý nói tiếp:
- Chỉ sợ là lúc hừng đông, bọn họ đã xuất hải rồi.
Nghe vậy, lông mày của Lâm Nhất nhíu lại, lớn tiếng nói:
- Kim sư huynh, ta đưa ngươi đến bên bờ, ngươi tự mình quay lại nhé. Liễu đường chủ, dẫn ta tới Linh Châu.
- Thuyền kia... ?
Không biết lúc này còn đi Linh Châu để làm gì, phía xa xa ở bờ nước, thuyền lớn xác nhận là của Thiên Long phái, sau khi tra xét một phen, lời của Liễu đường chủ còn chưa dứt đã cảm thấy bên hông căng thẳng, thân thể đã bị nhấc lên khỏi mặt đất, gã nhanh chóng nhìn về phía Lâm Nhất.
- Không cần nhìn, trên thuyền, hai mươi người đều chết cả rồi.
Lâm Nhất nắm Liễu đường chủ, thân thể như tơ liễu bay lên, xẹt qua bên người Kim Khoa. Kim Khoa kinh hô lên một tiếng như bị một cơn gió xoáy bao lấy, cây đuốc trong tay cũng sợ đến mức thuận tay ném đi.
Mỗi tay của Lâm Nhất túm một người, dưới chân điểm một cái, thân như mũi tên rời cung, bay về hướng nam.
Liễu đường chủ cùng Kim Khoa chỉ cảm thấy thân thể bay trên không trung, bên tai là tiếng gió rít gào, không nhìn thấy cái gì cả, hai người đều cảm thấy hoảng sợ nhưng lại không dám lên tiếng.
Bỗng nhiên, tiếng gió thổi bốn phía dừng lại, hai chân của hai người lại hạ trên mặt đất, mờ mịt nhìn mới phát giác trong thời gian một hơi thở sợ là đã chạy ra ngoài hai dặm rồi.
- Hai người ngươi đợi chốc lát, ta đi lấy một món đồ rồi sẽ đi tiếp.
Liễu đường chủ cùng Kim Khoa chỉ nghe được trong tiếng gió truyền đến giọng nói quen thuộc, trong bóng đêm nào còn thân ảnh của Lâm Nhất nữa.
Lâm Nhất về xe ngựa, không chút chậm trễ đẩy cái rương trên xe ngựa ra. Hai hộp ngọc chứa ngọc tài trên xe ngựa đều bị hắn thu vào trong túi càn khôn, lúc này mới xoay người rời đi.
Những ngọc tài này đều là tinh ngọc thượng hạng, bỏ thì tiếc, giữ lại nói không chừng sẽ có lúc hữu dụng.
Trong tay túm lấy hai người, nhẹ như không có vật gì, một bước chính là đi được hai ba chục trượng bình thường. Cho dù phía trước là ngọn cây hay là đồng cỏ nguồn nước, toàn bộ đều trở thành chỗ mượng lực dưới chân Lâm Phong. Đầu ngón chân điểm xuống, thân ảnh như một cơn gió nhanh chóng lướt qua bầu trời đêm.
Gần nửa canh giờ qua đi, phía chân trời đã mơ hồ hiện lên ánh sáng. Lúc này, Lâm Nhất tóm Liễu đường chủ và Kim Khoa một đường chạy như điên, đi tới bên bờ Thương Thủy.
Không để ý tới suy nghĩ trong lòng hai người, Lâm Nhất mở miệng nói:
- Kim sư huynh, ngươi đi ven bờ tìm đường trở về đi, ta không thể tiễn ngươi nữa, trên đường nhớ cẩn thận.
Kim Khoa nhìn sâu Lâm Nhất một cái, thần sắc bất định, ôm quyền nói:
- Lâm sư đệ, ngươi cũng phải bảo trọng!
Lâm Nhất từng làm gã phải khuất nhục, cũng đã nhiều lần cứu mạng gã, bây giờ từ biệt sợ là không còn ngày gặp lại nữa. Nghĩ tới đây, Kim Khoa cũng sinh lòng cảm khái. Những lời cuối cùng này, gã nói là chân tâm thật ý.
- Ăn ở cho tốt, đừng gây chuyện thị phi nữa! Thay ta vấn an ba người Tưởng Phương Địa!
Sau khi để lại một câu, Lâm Nhất túm Liễu đường chủ bay từ ven bờ về phía đâng, đi không bao xa thì hỏi gã:
- Linh Châu ở phía nào?
Liễu đường chủ bị đối phương túm đi dọc đường, như đứa bé không thể động đậy, sinh lòng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói
- Qua Thương Thủy, đi về phía đông nam ba trăm dặm!
Tiếng nói vừa dứt, gã bắt đầu mỏi mệt, hai mắt tối sầm, đã ngủ mê man.
Sau khi Lâm Nhất điểm huyệt ngủ của Liễu đường chủ thì lấy Bích Vân sa ra, kéo dài qua Thương Thủy, đi thẳng về hướng đông nam.
Lâm Nhất toàn lực thúc giục Bích Vân sa, linh khí không tiếc sức tỏa ra ở dưới chân.
Bốn phía Bích Vân sa tỏa ra thanh quang mông lung, bầu trời đang dần sáng lên xẹt qua một chùm khói xanh nhàn nhạt. Nhưng Lâm Nhất vẫn lo lắng, nếu như đám Mạnh trưởng lão thực sự đã rời bến rồi mà muốn tìm nữa sẽ phiền toái, chỉ mong mình có thể theo kịp.