Vô Tiên

Chương 342: Khí tử (1)




Sau nửa canh giờ, Thiên Long phái về nhân số bắt đầu rơi vào thế yếu. Ban đầu còn có thể chiếu ứng lẫn nhau, nhưng sau khi không ngừng có người gục xuống, dần dần, một người phải đối mặt hai, ba người, ba, bốn người, người cuối cùng sẽ bị bốn năm người vây vào giữa.

Nếu trước đây gặp phải chuyện như vậy, Lâm Nhất sẽ không đứng nhìn bàng quan. Nhưng tối nay hắn chỉ lạnh lùng nhìn từng người đang sống sờ sờ biến thành tử thi rồi ngã xuống.

Thỉnh thoảng có người cầm đao nhào tới, Lâm Nhất khẽ búng ngón tay, người tới liền ngã quỵ. Kim Khoa vừa mừng vừa sợ, đàng hoàng bám ở trên ngựa, càng không dám rời đi một bước.

Lại thêm nửa canh giờ nữa trôi qua, Liễu đường chủ đã toàn thân tắm máu, trường kiếm gãy nứt. Tay gã cầm được một thanh cương đao nhặt từ dưới đất lên, sau khi tránh được đao phong sau lưng phát tay lại đánh ngược địch trước mặt.

Chưa kịp thở dốc, một luồng đao phong hàn ý ngâm thể liền tới trước mặt Liễu đường chủ. Dưới chân gã vội vàng lui về phía sau, dùng sức quơ đao ngăn cản. Keng, cương đao trong tay bị đập bay.

Trong lòng Liễu đường chủ kinh hãi, bước chân lảo đảo, sau một chút chật vật lại nhặt từ dưới đất lên một thanh trường kiếm. Gã thở phào một hơi, hai mắt trợn tròn, sát ý không giảm nhìn đối thủ.

Lưu Cự Hổ của Bài Bang cũng mang ánh mắt lạnh lùng, mang theo bốn, năm tên thủ hạ vây quanh.

Tay nắm trường kiếm run lên nhè nhẹ, Liễu đường chủ sinh ra lòng bất đắc dĩ. Nếu như đơn đả độc đấu, gã đã sớm giết đối phương rồi. Nhưng liên tục giao đấu đã giết không dưới mười người, sớm đã uể oải không chịu nổi. Đối mặt với trùng vây, gã chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.

Ánh mắt của Liễu đường chủ nhìn quét bốn phía, bi ý nồng đậm xông lên đầu. Bốn mươi năm mươi tên thủ hạ đệ tử, còn dư lại không có mấy, mà đối phương còn có gần nửa nhân thủ nữa. Mệnh lệnh của môn phái khó có thể vi phạm, trước chuyến này gã đã biết trước kết cục như thế. Chỉ là những thủ hạ này của mình chết không rõ ràng!

Lại có vài tiếng kêu thảm truyền tới, nhìn theo tiếng kêu, cuối cùng mấy tên đệ tử cũng ngã xuống dưới loan đao. Khóe mắt của Liễu đường chủ co quắp, bên hông mãnh liệt nóng lên làm cho gã không nhịn được mà dùng tay đè chặt vết đao dài một thước trên bụng. Máu đã thấm ướt áo bào, nếu như lưỡi dao vào sâu hơn nửa ngón tay, sợ là sẽ mở ngực bể bụng rồi.

Trong ánh sáng đuốc lay động không ngừng, mặt Liễu đường chủ như bại bụi.

- Các ngươi không phải đệ tử của Thiên Long phái ra ngoài du lịch!

Lưu Cự Hổ tiến lên một bước, trường đao chỉ vào Liễu đường chủ, nói:

- Người khác của Thiên Long phái đã đi đâu rồi? Nói ra ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Chém giết một canh giờ, những người giang hồ này cũng đã hiểu rõ, nếu như nội môn đệ tử của Thiên Long phái ở đây, nào lại dễ dàng bị người ta tiêu diệt như vậy, có thể, cuối cùng người chạy trối chết chính là bọn họ. Chỉ có điều biết được địa điểm của Thiên Long phái, sau khi đi theo nói không chừng liền có thể tìm được tiên sơn hải ngoại đó.

Liễu đường chủ tự biết tối nay khó thoát khỏi cái chết, vẻ mặt bi tráng, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng nói:

- Nói vậy nhân thủ của các ngươi cũng không phải đều ở chỗ này rồi? Địa điểm rời bến chân chính, Liễu mỗ sẽ không nói!

- Hừ, ngươi chẳng qua là một con chó bị môn phái vứt bỏ mà thôi, chết thì chết đi, đáng tiếc, chết đã đến nơi lại vẫn chưa hay biết gì. Hành động này của Thiên Long phái chẳng qua là để ngươi và thủ hạ của ngươi tới phân tán sự chú ý của bọn ta mà thôi. Lúc các người rời khỏi kinh thành là hai cái thuyền lớn, ở Thông Hải Châu phân ra một nam một bắc mà đi. Bọn ta giang hồ đồng đạo mặc dù không nhìn được hư thực bên trong, nhưng cũng hiểu được chia binh hai đường. Đám đồng môn này của ngươi thật có thể lừa dối được sao?

Nói chuyện là Lưu Cự Hổ của Bài Bang, trường đao của y chỉ vào Liễu đường chủ, nói tiếp:

- Niệm tình ngươi cũng là một tên hán tử, khuyên ngươi một câu, tội gì phải vì người khác mà không công chịu chết chứ!

Liễu đường chủ lay động thân thể một cái, nắm chặt trường kiếm trong tay, hiểu rằng đối phương đang mở miệng khích bác, trong lòng cũng hoảng loạn một trận. Bản thân mình dẫn người tới chỗ này cũng cần phải lên thuyền, chỉ có điều là muốn lên thuyền trở về mà không phải ra biển. Chuyến này ý đồ chân chính là muốn hấp dẫn sự chú ý trong giang hồ, làm cho đệ tử xuất hành bớt gánh nặng một chút.

Chỉ là, trong lòng Liễu đường chủ cũng biết rõ, nếu thật có người giang hồ tới thì sẽ cửu tử nhất sinh. Thân làm đường chủ, gã vẫn luôn trung thành và tận tâm với Thiên Long phái từ trước đến giờ, có chết cũng coi như là toàn vẹn trung tiết nam nhi. Chỉ có điều, vợ con trong nhà sẽ làm thế nào đây? Vợ con của những đệ tử chết đi này sẽ làm thế nào? Khổ cực nhiều năm vì Thiên Long phái như vậy chính là để chết trong hôm nay sao?

Chuyện cho tới bây giờ, không chết thì có thể thế nào, chỉ mong môn phái có thể hậu đãi người nhà của mình thôi! Nhìn những đệ tử ngã xuống trên mặt đất kia, Liễu đường chủ lắc đầu, thầm thở dài một tiếng. Bỗng nhiên, gã lại nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên xe ngựa phía sau lưng có hai đệ tử ngoại môn đánh xe đang bình yên vô sự, một người vẻ mặt khủng hoảng, một người khác thì sắc mặt trầm tĩnh.

Liễu đường chủ nhíu mày một cái, không biết hai xa phu này sao lại còn sống, chắc là không có người để ý tới bọn họ! Nhưng sau khi mình chết, hai người này cũng không sống được! Gã đứng thẳng người, ý niệm thề sống chết trong đầu làm cho giọng nói của gã mang theo vài phần thê lương.

- Liễu mỗ ta chết trong tay chư vị, vận mệnh đã như vậy, không trách được người khác. Chỉ mong các người tha cho hai tên xa phu kia!

Lưu Cự Hổ hừ một tiếng, cảm giác cực kỳ khó hiểu với sự cố chấp của Liễu đường chủ. Y vung tay lên liền có mấy người chạy tới vây xe ngựa lại.

Thấy hai tên xa phu kia đã chắp cánh khó thoát, Lưu Cự Hổ giơ trường đao trong tay lên, âm trầm nói:

- Nếu Liễu đường chủ khăng khăng một mực, bọn ta cũng sẽ không cần lòng dạ đàn bà nữa, để lại hai tên này để tự tìm phiền toái sao. Giờ này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi!

Thần sắc của Liễu đường chủ buồn bã, hai mắt trợn tròn, dứt khoát giơ trường kiếm lên. Lúc gã đang muốn toàn lực đánh một trận, lại thấy bước chân của Lưu Cự Hổ bị kiềm hãm, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn phía sau mình.

Còn tưởng là đối phương lừa dối, trong lòng Liễu đường chủ rùng mình không dám quay đầu lại. Mà lúc này lại nghe thấy phía sau có một giọng nói vang lên:

- Được rồi! Dừng ở đây thôi!

Liễu đường chủ nghe được giọng nói quen thuộc trong tay thì trong lòng ngạc nhiên, cẩn thận lui ra phía sau hai bước, nghiêng người nhìn lại. Chỉ thấy mấy người vây quanh xe ngựa đã ngã trên mặt đất, còn Lâm Nhất thì chắp hai tay sau lưng, giọng nói mang theo sự mỉa mai và ý cười đi tới. Tay Kim Khoa xách một thanh trường kiếm, thần sắc bối rối theo ở phía sau.

Lâm Nhất đã nhịn thật lâu, mùi vị bị người ta lừa dối không dễ chịu. Còn Thiên Long phái đã tự cho là đúng như vậy liền gieo gió gặt bão là được rồi, hắn không cần thiết phải quan tâm.

Không quá thời gian một canh giờ, thủ hạ của Liễu đường chủ liền chết sạch. Mấy ngày bị đè nén không có chỗ phát tiết, trong lòng Lâm Nhất đã sinh ra một phần hổ thẹn. Những người này chỉ là người vô tội mà thôi, ghê tởm là Thiên Long phái ra lệnh giả, làm mình và những đệ tử này phải đi chịu chết.

Đi qua bên người Liễu đường chủ, khóe miệng Lâm Nhất vểnh lên, gật đầu nói: