Vô Tiên

Chương 341: Ngụy đạo (2)




Thuyền lớn lại đi thêm một ngày, lúc chạng vạng tối thì ghé vào một bến tàu trên Thông Hải Châu.

Hai người Lâm Nhất và Kim Khoa vốn tưởng rằng muốn tới ăn cơm và nghỉ ngơi, Liễu đường chủ cũng thúc giục mọi người rời thuyền. Ngựa và xe ngựa đều chuyển hết lên bờ, bốn mươi, năm mươi người, người cưỡi ngựa người đi bộ, mỗi người tay đều cầm binh khí vây quanh xe ngựa, chạy về phía trước trong bóng đêm.

Kỵ mã của Liễu đường chủ đi ở phía trước, phía sau là hai chiếc xe ngựa. Thần sắc của mọi người lạnh lùng nghiêm nghị, bước chân vội vội vàng vàng dường như thật sự đang vội vã trốn chạy vậy. Còn Lâm Nhất ngồi trên xe ngựa, khóe mắt liếc bốn phía, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Sắc trời tối sâu, mọi người châm đuốc, bước chân không ngừng đi thêm hai canh giờ, lúc này mới dừng lại nghỉ chân, vội vã ăn vài thứ, lại tiếp tục chạy đi.

Thông Hải Châu không có núi cao, cây cỏ lại tươi tốt, khắp nơi là đồng cỏ lau và nguồn nước, thỉnh thoảng có thể gặp được mấy cái mương. Đường chật hẹp gồ ghề, cũng không dễ đi. Đỉnh đầu không nhìn thấy ánh trăng, ngoại trừ cây đuốc rọi sáng bốn phía ra thì phía xa tối đen như mực.

Lâm Nhất ngồi trên xe ngựa, biết lần này đi là về hướng đông, nhưng không biết rốt cục là muốn đi tới đâu.

Càng đi về phía trước, đồng cỏ và nguồn nước càng dày đặc hơn, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi tới. Mọi người đi tới mồ hôi đầm đìa, sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng, thỉnh thoảng cẩn thận đánh giá bốn phía.

Cứ vậy đi thêm hai canh giờ, xác nhận đã qua giờ tý, một cơn gió tanh nồng thổi tới, địa thế phía trước cũng dần trống trải, mơ hồ còn có tiếng sóng lớn.

Mọi người mừng rỡ, thần sắc cũng thả lỏng hơn, chỉ có Lâm Nhất trên xe ngựa, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh.

Đột nhiên, phía trước sáng lên một áng lửa, dường như nhô ra trong lòng đất vậy, chính là một đám người cầm đuốc trong tay ngăn cản lối đi.

- Hí hí hí

Vài tiếng ngựa hí vang lên, đám Liễu đường chủ vội vàng ghìm chặt đầu ngựa, thần sắc căng thẳng nhìn về phía trước.

- Tại hạ Liễu Chí của Hổ Giao đường, Thiên Long phái, các ngươi là người phương nào? Vì sao lại ở đây cản đường bọn ta?

Liễu đường chủ giơ tay lên làm cho mọi người phía sau ổn định trận tuyến đầu, thúc ngựa đi lên hai bước, lạnh giọng quát hỏi.

Trong đám người đối diện có một tiếng nói tục tằng vang lên:

- Tại hạ là Lưu Cự Hổ của Bài Bang, ở đây chờ các vị đến!

- Tại hạ Vạn Tùng của Kỳ Lân môn, bái kiến Liễu đường chủ!

- Diêm bang của Thanh Châu...

- Thiết Sa Bang của Thông Hải Châu...

- Ngũ Hành môn của Diệp Châu...

- Vạn Thắng bang của Vân Châu...

- ...

Hỗn loạn đầm ĩ một vùng, người trước mắt không dưới hơn hai trăm người, lại đến từ mười mấy môn phái trong giang hồ.

Trong bóng đêm, tiếng thở dốc thô nặng vang lên, Liễu đường chủ và nhóm thủ hạ nắm đao kiếm trong lòng bàn tay cũng trở nên trơn trượt hơn. Trong lòng Liễu đường chủ cũng phát khổ, trước mắt gặp phải nguy cơ trước đó chưa từng có.

- Liễu mỗ ghi lại phần nhân tình này của chư vị! Các người muốn là kẻ địch của Thiên Long phái ta sao?

Liễu đường chủ nắm chặt trường kiếm bên hông, cất giọng nói.

Đối diện có một hán tử dáng vóc khỏe mạnh đi ra, tay cầm một thanh trường đao, ôm quyền nói với Liễu đường chủ:

- Bọn ta cũng không có ác ý, chỉ cầu cùng rời bến với Thiên Long phái. Liễu đường chủ hay là mời gia chủ nhà ngươi ra đây thương nghị với bọn ta đi!

Liễu đường chủ cười lạnh ha hả, trong tay lóe lên ánh bạc, trường kiếm chỉ vào đối phương, trách mắng:

- Ngươi tính làm như vậy sao? Một đám xấu xa lại dám đánh đồng với Thiên Long phái ta, thực sự là nói khoác mà không biết ngượng!

Hán tử cầm đao hừ một tiếng, cánh tay vung lên, lớn tiếng nói:

- Vậy chỉ có thể dùng đao trong tay nói chuyện thôi!

- Chúng đệ tử nghe lệnh, tiến lên cho ta!

Thấy thời cơ bất ổn, lập tức Liễu đường chủ gầm lên một tiếng, thân thể nhảy thật cao từ trên ngựa, thẳng tới người nói chuyện ở phía đối diện, trường kiếm trong tay nhanh như lưu tinh, mang theo hàn ý âm u lạnh lẽo nhanh chóng đâm tới.

Trong con ngươi của tráng hán kia lóe lên hung quang, cũng không hoảng loạn, trong miệng hét lớn một tiếng, trường đao quơ lên, nghênh về phía Liễu đường chủ.

Trong giây lát hai người gao thủ, tiếng mắng chửi của nhân mã hai phe đã nổi lên bốn phía, vẻ mặt của mỗi người đều tỏ ra dữ tợn và đầy sát khí, xông vào nhau. Trong nháy mắt hỏa quang bay lượn đao kiếm bay tán loạn, tiếng kêu, tiếng khí giới đánh vào nhau, tiếng kêu thảm không dứt ở bên tai.

Những người như Liễu đường chủ kinh nghiệm lão luyện, hạ thủ tàn nhẫn, đao đao liều mạng, thêm nữa lại có võ công không tầm thường, kiêu dũng thiện chiến, đối mặt với đối thủ vài lần, bên đó đã rơi xuống thế hạ phong.

Còn đám cầm đầu của những người giang hồ này mặc dù đều xuất thân từ tiểu môn tiểu phái nhưng cũng đều là hảo thủ trong mỗi môn phái. Thiên Long phái tiên hạ thủ vi cường, mặc dù làm cho những người này trong chốc lát tay chân rối ren, cũng chỉ là chốc lát sau liền mỗi người đều ổn định trận tuyến đầu.

Kim Khoa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, nhẹ kêu một tiếng, nhảy xuống xe ngựa liền lui về phía sau, nhưng bốn phía đều là ánh đuốc đang bay múa, không phân rõ đông tây nam bắc, căn bản cũng không có chỗ để trốn. Trong sự hoảng loạn, gã nhìn thấy Lâm Nhất an ổn ngồi trên xe ngựa, ánh mắt sáng lên liên tục không ngừng chạy tới.

- Lâm huynh đệ, cứu ta!

Lâm Nhất lẳng lặng nhìn trận chém giết trước mắt tựa như không đếm xỉa tới. Hắn gật đầu với Kim Khoa, nói:

- Theo sát bên cạnh ta là được!

Kim Khoa nhanh chóng nhảy lên xe ngựa của Lâm Nhất, theo sát Lâm Nhất, mặt mày hoảng sợ.