Lâm sư đệ trước mắt làm cho Kim Khoa từ ban đầu là coi rẻ, càng về sau là sợ hãi, cho tới bây giờ lại có một loại ỷ lại, sự chuyển biến lớn như vậy rốt cục là bắt đầu từ khi nào, bản thân gã cũng không hiểu được.
Kim Khoa chỉ biết là nếu không có Lâm sư đệ, có thể gã đã chết ở nửa đường rồi. Mà chuyến đi xa này chỉ có hai đệ tử ngoại môn bọn họ, nếu không phải vì đối phương lãnh đạm, gã đã sớm mượn cơ hội lấy lòng một phen rồi.
- Là Kim sư huynh à!
Lâm Nhất thu hồi tâm tư, gật đầu với Kim Khoa.
Kim đại thiếu gia, Kim đại công tử, Lâm Nhất không thích. Nhưng một đường mấy ngàn dặm đi tới đây, đối phương chưa làm càn lần nào, còn quan tâm mình ở khắp nơi, ác cảm của hắn cũng dần dần biến mất.
Kim Khoa nhìn thấy thần sắc của Lâm Nhất ôn hòa, trong lòng cảm thấy thả lỏng hơn, nói:
- Vốn dĩ muốn sau khi tới kinh thành liền đã hết chức trách bản phận, hai huynh đệ ta cũng có thể chơi đùa được mấy ngày, ai ngờ còn phải tiếp tục đồng hành. Mạnh trưởng lão sẽ không để cho hai chúng ta theo thuyền rời biến chứ? Nói thật ra, Mộc quản sự Muốn cho ta đi cùng để biết thêm chút, nhưng ta thật sự không muốn đi. Hải ngoại có bao nhiêu mạo hiểm còn chưa biết, đi một chuyến ba năm rưỡi cũng khó nói, vẫn muốn giữ mạng nhỏ lại vài ngày để hưởng phúc thêm vài ngày! Lâm huynh đệ, ngươi nghĩ thế nào?
Thuyền lớn giương buồm lên, tốc độ thuyền quá nhanh, thỉnh thoảng lướt qua một vài thuyền nhỏ. Trên mặt sông trăm tàu cạnh tranh bơi đi, vô cùng đồ sộ! Mắt Lâm Nhất nhìn phía xa, cười nói:
- Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ đợi tới khi ra cạnh biển rồi lại tính!
- Lâm huynh đệ không phải người bình thường, suy nghĩ tất nhiên là khác với những ngu nhân như ta. Chỉ có điều ta thật sự là muốn trở về, cho dù rời khỏi Thiên Long phái cũng được, về nhà lấy vợ sinh con, có thêm thời gian thư thái thêm mấy ngày.
Dọc theo đường đi mạo hiểm không ngừng, sinh tử khó liệu, làm quần áo lụa là khí độ nghênh ngang trên người Kim Khoa đã bớt đi rất nhiều.
Lâm Nhất gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt!
Một tên con nhà giàu phách lối có thể từ trong sinh tử lĩnh hội ra sự quan trọng của sinh mạng là không dễ, nếu thật sự có thể thay đổi triệt để cũng coi như một thu hoạch lớn trong chuyến này của Kim Khoa.
Thuyền lớn đi về phía nam, đi được hai ngày liền ra khỏi địa giới kinh thành, đi vào Diệp Châu.
Phía nam dòng Thương Thủy dần quanh co, nước sông mênh mông cuồn cuộn chảy về hướng đông, thuyền lớn xuôi dòng, hành tẩu cực kỳ thông thuận. Chỉ là buổi tối lúc cập bờ sẽ tự có Liễu đường chủ dẫn người nghiêm tra phòng bị, mọi người trên thuyền, người ở dưới thuyền. Đồ ăn đồ dùng đều có đủ trên thuyền, cho dù đồ ăn cho ngựa cũng rất đầy đủ.
Lâm Nhất vui vẻ an nhàn, mỗi ngày ngồi xếp bằng, nhắm mắt không nói. Ở cùng phòng, Kim Khoa biết giữ yên tĩnh, cũng sẽ không quấy rầy đến hắn.
Chỗ có nhiều người nên không có cách nào diễn luyện tu vi, Lâm Nhất chỉ có thể tĩnh tu. Ngọc giản do Huyền Nguyên chân nhân để lại, hắn không biết đã xem bao nhiêu lần rồi.
Trong “bách thảo hối soạn”, tài địa bảo tái lục nhiều ngày như vậy, hắn chưa từng thấy được. Đồ hình và dược tính của thảo dược, còn cả các loại phụ lục về vài phương thuốc dân gian cùng thủ quyết luyện chế ở phía sau, những thứ này đối với Lâm Nhất chỉ có thể xem mà không có cách nào hạ thủ.
Không có dược thảo, không có lò luyện đan, không có địa hỏa, hắn chỉ có thể thừa dịp nhàn hạ, nhớ kỹ mọi thứ trong đầu, sẽ có một ngày có thể dùng tới.
Trong “huyền nguyên phù lục” lại có viết rất nhiều phương pháp dùng bùa của người tu tiên, Lâm Nhất cũng chưa biết luyện chế như thế nào. Nếu không, hắn cũng sẽ không đau khổ đi phân giải trận pháp bên trong Tứ Tượng kỳ, về sau sẽ tự mình suy nghĩ xem sao.
Mặc dù Lâm Nhất đi trên con đường tu luyện nhưng con đường tu tiên đạo chân chính còn vô cùng xa lạ. Rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy, cũng không biết làm như thế nào, chỉ có thể y theo phương pháp trong “Huyền Thiên tâm pháp”, “Huyền Thiên kiếm pháp” để tu luyện, một mình tìm tòi tu hành.
Đúng hay sai, Lâm Nhất không biết, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn chờ mong được tới một môn phái tu tiên để tu hành thật tốt, cũng đỡ phải tiếp tục khổ cực như vậy. Chỉ có điều luyện chế miếng ngọc bội cho Tô Tuyết Vân có lẽ cũng là một cách. Nếu như tình hình kinh tế khá hơn có thêm ngọc bội, ngược lại có thể thử nghiệm thêm vài lần.
Công pháp “Đoán Thần Giám” tuy giản dị nhưng cũng không hoàn chỉnh, nhưng đối với việc tăng trưởng thần thức có lợi ích cực lớn, Lâm Nhất luôn khổ tu không nghỉ đối với vấn đề này.
Hiện nay tu vi thần thức của hắn không biết có mức độ thế nào trong giới tu tiên? Còn cả “Ẩn Linh thuật” thiếu đầu đứt đuôi kia nữa, tuy là tự cho là không sai, nhưng khi làm linh khí phóng ra ngoài biến mất trên người, có thể thực sự thoát được con mắt của đồng đạo hay không, trong lòng Lâm Nhất vẫn chưa nắm chắc. Chỉ có điều, khi đối mặt với lão đạo sĩ trong kinh thành, hiển nhiên là ông ta không nhìn ra tu vi của hắn.
Lần này đi gần tới biển, chuyện xấu tăng nhiều, cố kỵ cũng giảm bớt rất nhiều. Trong hải vực mịt mờ không biết có bao nhiêu nguy hiểm, làm cho Lâm Nhất không thể không cẩn thận.
Lang Nha kiếm là ngoài ý muốn có được, là một kinh hỉ. Đó là sát chiêu sắc bén nhất lúc này của Lâm Nhất. Khi tu vi tới tầng sáu, ngưng tụ Huyền Thiên thuẫn trở thành thủ đoạn bảo vệ tính mạng duy nhất của hắn. Trừ nó ra còn có Bích Vân sa, ẩn thân thuật cũng có thể dùng, những thứ khác không đáng giá nhắc tới.
Lâm Nhất nghĩ, tất cả đều là khi đối mặt chém giết với tu sĩ đồng đạo. Hắn thầm muốn có thể đi xa một chút, không muốn mơ mơ hồ hồ chết trong tay người khác.
Nấm mồ trong sơn động của Loạn Hồn cốc, người đã mất kia còn là một tiền bối có tu vi cao siêu nữa, không phải cũng bỏ mình rồi sao! Đáng tiếc Lâm Nhất hắn có kiến thức ít ỏi với việc tu hành, cho dù so với lão đạo sĩ trong kinh thành cũng không bằng.
Nếu không có Lang Nha kiếm trong tay để nhờ vào, lúc đối địch với những tu sĩ kia, Lâm Nhất hắn sẽ phải làm thế nào, chỉ sợ phải xoay người chạy trối chết thôi!
Lâm Nhất cười gượng lắc đầu, không khỏi sờ sờ chân mày. Từ khi có được Kim Long kiếm của tổ sư, một con tử phủ ẩn trong đầu còn chưa biết lúc nào mới có thể xuất ra được!